[from AoC]
Mình tự thấy mình là một đứa lộn xộn và nhiều vấn đề, nhưng
mình nghĩ đó cũng là điều bình thường với một đứa 22 tuổi. Nhưng trong suốt 22
năm ấy, cái mình sợ nhất lại áp lực của sự tin tưởng, vì dần dà chúng đều biến
thành sự ỷ lại.
Mình rất thường xuyên phải nghe câu, "Chung nhóm với
con này là sướng rồi", "Nó giỏi vậy mà, lo gì", "Làm giùm
tao rồi đó hả, nhanh quá vậy, đúng là mày! Cám ơn nha, tao tin mày nhất!"...
Những lần đầu, cảm thấy tự hào. Những lần sau sau sau đó, cảm
thấy mệt mỏi. Và cảm giác đọng lại sau cùng, là bị ỷ lại triệt để. Những lúc họp
nhóm, hễ nghe câu "Giao nó hết phần đó đi, nó giỏi mà làm được mà", tủi
thân đến độ chỉ muốn bật khóc ngay tại đó. Những lần giúp đỡ bạn bè, họ nhận được
kết quả hoàn hảo ấy và có ngay suy nghĩ rằng, "Con này giỏi nên làm gì
cũng tốt quá trời".
Nhiều lúc muốn dập đầu van xin các bạn ấy, đừng xem rẻ mình
như vậy nữa.
Mình chậm chạp và hậu đậu cực kì. Những lần dò bài, chỉnh sửa
bài, làm powerpoint, tìm tư liệu, etc cho các bạn, mình tốn không biết bao nhiêu
thời gian và công sức để làm cho tốt nhất. Cái kết quả hoàn hảo ấy là do mình
quý các bạn và đổ mồ hôi sôi nước mắt, chứ không lôi đuợc cái mác "giỏi"
ấy ra ịn một phát là tèn ten, xong xuôi. Vậy mà các bạn đối xử với sự yêu quý của
mình như thế nào? Chỉ vin vào quan niệm "giỏi mà!" và sau đó thì
"có gì nhờ nó cho lẹ".
Không phải tự nhiên mà thế giới của mình chỉ có duy nhất một
đứa bạn thân. Không phải tự nhiên mà mình không bao giờ quen tâm đến sự sống chết
của nhiều ngời tự nhận là "bạn tốt" của mình. Không phải tự nhiên
mình chia tay tình đầu sau nhiều tháng chịu đựng, bằng tất cả dũng khí mà một đứa
con gái có thể có.
Mình không thể chịu đựng được sự lợi dụng. Mình không thể cố
gắng nữa khi mình không còn tin tưởng ai hết.
Mình không muốn "giỏi". Mình muốn được trân trọng,
chứ không phải bị coi như một supergirl đa năng tiện dụng!
Nếu trong cuộc đời này mình không thể tìm được tri kỷ, mình
nguyện để dành thật nhiều tiền dưỡng già, tìm một công việc chỉ cần có động vật
hoặc con nít thôi. Mình thà nuôi dưỡng tâm hồn và sự thanh thản của mình, còn
hơn cố gắng cho một chuẩn mực xã hội nào đó khiến mình không thể sống cho bản
thân.
Không biết tự thương mình thì ai thương đây?
No comments:
Post a Comment