Sunday 17 April 2016

Go away

Hôm nay lại có một bạn rủ đi "học thêm".

Xin lỗi bạn chứ, mình biết trong lớp đó bạn quen biết rất nhiều mà, sao lại phải kêu mình? Thực sự không nghĩ ra được lý do nào khác cho bạn cả.

Nhìn Facebook của bạn, mình sợ lắm. Mình đã từng biết cảm giác "người chắc là quan trọng" viết lách ẩn ý gì đó và chờ phản ứng của mình, và mình cực chán ghét luôn. Mình đã chọn yêu một thằng con trai chứ ko phải mộtcon bánh bèo hay than thở. Mình không chịu nổi cảm giác người đúng ra phải là quan trọng đối với mình, bảo bọc và chở che mình, lại có thể làm trò đâm chọc nhau trong cái chốn thị phi ấy.

Ngay cả lúc mình muốn đăng cái gì đó để giải tỏa tâm trạng, mình cũng lựa chỗ họ không thấy, không nghe. Ít ra, đối với mình, đó là một dạng tôn trọng.

Từ Facebook của một người có thể đoán ra rất nhiều thứ. Và chỉ với vài lần làm việc chung, mình nghĩ cũng đã đủ cho một ấn tượng, đủ để quyết định xem có phù hợp hay không.

Mình không muốn người mình giao phó cả phần đời còn lại, mình đặt trọn cái niềm tin sứt sẹo của mình, lại chìm đắm trong PES, trong chơi bời ăn nhậu, trong những thời gian rảnh rỗi xa xỉ của thanh xuân. Mình không muốn kết giao với một người nhìn mình bằng con mắt kinh nể, chứ không phải sự tôn trọng công bằng. Mình không muốn trải lòng với một người luôn mặc định rằng mình có sự "giỏi" sẵn, để rồi từ đó phủ nhận sự yếu ớt, tự ti của mình.

Mình không-bao-giờ muốn làm một người "khai sáng" một lần nữa. Mình không thể chịu nổi.

Có thể nói mình coi thường người khác, mình tự cao và chảnh chọe. Mình mặc kệ. Mình đủ tốt để kiêu hãnh. Những cố gắng của mình tuy chẳng có gì là xuất sắc, nhưng mình có thể tự hào rằng mình đã vượt qua rất nhiều giới hạn của bản thân, đã cố gắng rất nhiều rồi.

Tóm lại là, xin lỗi bạn, và đại đa số mấy ông con trai ở cái xứ này.

- - -

Mấy hôm nay xem lại avatar, đọc thêm truyện, xem thêm phim, thấy ấm áp hẳn từ tim lên đầu.

Chỉ là, chìm đắm vào thế giới đó lâu quá, khi quay lại thế giới thực lại rất buồn thôi.


No comments:

Post a Comment