Wednesday 12 December 2012

Customer Service



MAINTAINING A GOOD CUSTOMER SERVICE



1. Use personalized treatment: each people has different issues, that’s why we need to listen to them with all care, note their specific problems and deal with each of them appropriately. Make them your friend, not just some businesses to be taken care of. That way will make the customers feel respected and special, and when there are some other competitors that surpass you, your customers will still stay by your side because they feel good working with you.

2. Be reliable: there are many ways to prove that your company is reliable to customers. Firstly, always be there when you are in need. Unanswered phone calls or unsolved problems will leave a terrible impression. Secondly, be punctual and keep your word. If you promised your customer to be there on Tuesday for maintenance business, try your best to be on time, or at least give the customer a call for the delay if your staff cannot make it there.

3. Be flexible: change the schedule, or even some company policies to accommodate clients. Be a company that seems easy to do business with. You may offer them more than what they need to complete the whole set, for example,

4. Ask for feedbacks: this is the way to show that you are sensitive to their needs. Ask for feedbacks regularly; it can be informally or formally, neither is fine, but remember to reply and show your gratefulness to each of them. This way can help you reinforce the customers’ interest and address small problems before they become big and impossible to be solved.

5. Communicate with customers not only within but also outside the company: hold institute celebrations, recognition ceremonies, even social parties – almost everyone loves parties! Send them messages wishing them a happy birthday or a memorable anniversary of some sort; make them feel happy and satisfied every time they see messages from your company.

6. Focus on recruiting qualified staff and remove the unsuitable ones: the staffs working in the customer service sector are the face of your company, especially AFTER you have sold your products. So if their attitude is not good enough, they will make the customer think that the whole welcoming and caring process before are just fakes, therefore they will probably never do business with your company again, and of course, they will not introduce your company to anyone else. That’s why you need to give your staffs a training course in order to for them to be helpful, courteous, and knowledgeable about not only your company but also the outside world. You also have to give them a certain amount of power and information to make customer-pleasing decisions, so that they would not have to ask for your opinion on every single tiny problem. You should remove employees who do not show necessary behaviors towards customers. Also make sure to involve all staffs in brainstorming ways to improve the service and develop the company, encourage them to spot potential customers and debate if your decisions are not appropriate. Remember, the higher quality your staff is, the higher will your service be improved.

7.

Friday 7 December 2012

07.12.2012

Không được... Vẫn là không thể nào hát được Proud...

Vì không nghe thì không để biết đường hát theo... Mà nghe và hát thì...

Tim đau đến không chịu được...

Ngu ngốc...

Sao lại yêu họ đến chừng này...

Sâu, quả thực là đã lún QUÁ sâu rồi...

Giờ, muốn thoát ly khỏi cái tình yêu này mà làm một con người bình thường trở lại, chỉ yêu thích âm nhạc và ngưỡng mộ tính cách...

Không còn có thể nữa rồi...

...
...
...

Haha... Chỉ mỗi cái điệp khúc thôi mà vẫn...

:)

Monday 12 November 2012

Hậu FM

Đáng ra là phải viết từ hôm qua cho giải tỏa, hay chí ít là sáng nay, thế nhưng cuối cùng lại cù nhây đến giờ này. Ngực cứ có cái cục gì đấy nghẹn lại, không làm sao mà ngủ cho yên được.


Mà tính ra thì, trong những thần tượng mình yêu thương, thì Kim Jaejoong là người làm cho mình khóc-không-kiểm-soát nhiều nhất. Vì thường thì lúc khóc sẽ chỉ chọn lấy một góc không người, không tiếng động hoặc ồn đến hỗn loạn, rồi cứ thế mà âm thầm rơi nước mắt thôi.

Vậy mà cái con người ấy, lúc đưa bàn tay gầy guộc lên bắt những trái tim ấy, mân mê chúng và mỉm cười...

Khóc, khóc không thể nào kiềm chế được.

Nước mắt cứ lăn xuống. Nếu không phải do muốn nhìn thấy anh càng nhiều càng tốt, lưu giữ nụ cười anh trong trí óc càng nhiều càng tốt, thì mình đã ngồi thụp xuống đất rồi ôm ngực mà khóc rồi.

Chẳng cần biết anh có cầm được trái tim do mình cắt hay không. Chẳng cần biết trái tim anh chụp được ấy có đẹp hay không hay không. Vì chỉ cần thấy anh ngẩng đầu nhận ra hàng sa số những trái tim nhỏ bé chen lẫn giữa hàng bông giấy lập lòe, chỉ cần anh nhận ra sự tinh tế ấy, sự ấm áp ấy, là đã đủ để tim mình vỡ òa...

Cuối cùng thì anh cũng biết được, rằng xung quanh mình là một biển những trái tim.

Anh dùng nụ cười dịu dàng đón nhận nó.

Thử hỏi làm sao mà không khóc được đây? Thậm chí giờ đây ngồi type mà mắt cũng nhòe cả rồi.



Thương anh quá. Thương anh lắm. Yêu thiệt là yêu.

Yêu từ cái lừ mắt ấm áp anh dành cho cô bạn tròn trĩnh chỉ còn một bàn tay. Yêu cách anh nhẫn nại mỉm cười với YJ shippers. Yêu cách anh bưng mặt xấu hổ. Yêu gương mặt ngạc nhiên của anh. Yêu những biểu cảm anh tạo ra cho chúng em xem...

Yêu, yêu, yêu tất cả.

Yêu quả táo anh cất trong giỏ. Yêu cách anh vừa gom đồ vào túi vừa lắc đầu (bất lực). Yêu cách anh nói "Xin chào", "Tôi yêu các bạn", và "Cám ơn". Yêu cách anh bưng mặt tạo biểu cảm dễ thương cho tụi em xem, rồi lại vùi đầu cười xấu hổ. Yêu cách anh lém lỉnh mọi lúc mọi nơi.

Yêu cách anh cất cao giọng hát, cách anh ôm lấy trái tim và gửi tình cảm đến cho bọn em, bằng lời ca.

Lúc em cất giọng hát Wasurenaide cùng anh, vì đó là bài hát em thích nhất và thuộc từng chữ, tự dưng em thấy thiêng liêng lắm.

Anh à, là bài hát em thích nhất đó anh....


Khao khát được tiếp cận anh, nhưng cùng lúc cũng tự đẩy mình ra xa cái sự hão huyền đó. Dù có cơ hội, em cũng sẽ không tiếp cận anh. Vì em đã định hình sẵn trong đầu rằng anh luôn đứng ở một nơi em không có cơ hội chạm đến.

Vì nếu em đã lỡ bước chân vào thế giới ấy của anh, thì em sẽ không còn là em nữa, mà anh cũng sẽ không còn là người đàn ông mà em yêu thương nữa. Yêu anh, nhưng tự biết cột chặt mình ở một nơi thật xa, nơi anh không thể nhìn thấy. Chỉ còn chờ một ngày em cất được anh vào một ngăn của trái tim, và quay đầu đi về một hướng khác.

Một hướng không có anh, thần tượng mà em yêu.


Hôm nay biết được tin anh đi rồi, em hụt hẫng lắm. Hối tiếc vì em đã không cố gắng níu kéo những phút giây cuối cùng con được nhìn thấy anh, còn tim em cũng mẻ mất một mảng khi biết rằng giấc mộng đẹp này đã hết thật rồi. Phải bắt đầu quay về thực tại thôi.

Nếu hôm nay em vì vấn vương mà đeo bám anh, em đã không được trò chuyện với hai con người rất tuyệt vời khác. Nếu hôm nay em chỉ quan tâm đến việc giấc mơ của em đang dần khép lại, em đã không thể giúp bạn em có một sinh nhật (tạm gọi là) vui vẻ. Dù em làm nó bực mình và khó chịu, nhưng sau đó em đã nhẫn nại dỗ dành nó, xin lỗi nó, chọc cho nó cười (và cuối cùng thì nó cũng cười và vui vẻ như bình thường được), chắc cũng đủ để đền bù rồi anh hen?

Hôm nay em không hối hận vì đi chơi cùng nó, chỉ buồn rằng sao anh đi nhanh quá thôi.



Anh à, sau ngày hôm qua, anh nghĩ gì vậy?

Anh có yêu tụi em không? Có chút thất vọng nào không, có chút khó chịu nào không?

Anh thấy tụi em như thế nào? Em thực sự, thực sự rất muốn biết, anh à. Muốn nhảy vào đầu anh xem có những nhận xét nào đang nhảy loạn trong đó, muốn hiểu được những cảm nhận thực sự chứ không phải chỉ nghe những lời yêu thương rộng lượng của anh.


Vì em sợ, rất sợ, rằng anh đang nhẫn nhịn.

Haha, em vẩn vơ quá phải không...



Có thể vài chục năm nữa, nhìn lại khoảng thời gian hỗn loạn này, em sẽ cảm thấy buồn cười và xấu hổ, cũng có thể là hối tiếc một chút nữa, vì chắc chắn rằng khi đó em không còn có thể tìm lại những cảm xúc tươi nguyên như ngày hôm qua.

Chỉ là, em sẽ tuyệt nhiên không bao giờ hối hận.



Không thể nào hối hận, vì đã yêu thương anh đến nhường này, đã vì anh đến nhường này.

Vì anh xứng đáng.



Cho dù những suy nghĩ phức tạp của em về anh có tiếp diễn, dù những bài blog ngẫm nghĩ (trong bế tắc) về nhân cách của anh (như cái bài lúc trước em viết kia) vẫn sẽ còn nối dài...

Nhưng sự thực vẫn là, hiện tại em rất yêu anh. Trong quá khứ em cũng đã rất yêu anh.

Và có thể, trong tương lai cũng thế.


Friday 2 November 2012

02.01.2012

Ừ thì là tôi dễ buồn nhảm, dễ khóc nhảm đó, có sao không?

Thiệt tình là bây giờ đi đâu cũng thấy buồn, thấy chán. Nhìn timeline cũng thấy tủi thân vu vơ. Nhìn bạn bè xung quanh thì... thôi, không muốn nói đến nữa. Đã gần đến cực điểm rồi.

Mình không tin nó là thật, không có nghĩa là họ cũng thế. Mình không quan tâm, không có nghĩa là họ quên đi. Sự thực là sao, bản chất tốt hay xấu, vốn không có câu trả lời.

Chỉ là tin, hay không tin, vậy thôi.

Mình sai, hay mình đúng, cũng là tự do mình cảm nhận thôi.

Hiện bây giờ đang cảm thấy mình sai. Nhưng lý trí và những chấp niệm trước kia lại một mực phản bác. Giờ có đi hỏi, cam đoan là cũng chẳng ai phân biệt nổi trắng đen.

Vậy rốt cuộc là sao? Chẳng ai biết, và có khi, cũng chẳng cần quan tâm làm gì.

Vì cái trọng yếu chính là hành động, là lời nói, là kết quả của suy nghĩ thể hiện ra bên ngoài.

Có phải không?

Làm quái gì có ai biết mình đang nghĩ gì? Họ chỉ nhìn, và đoán. Tất cả chúng ta đều như thế.

Vậy liệu có thực sự cần phải kiểm soát suy nghĩ và cảm xúc không? Có nên hướng suy nghĩ cho tích cực, có nên giữ cho tim đừng đau, có nên đào sâu vào suy nghĩ và cảm xúc của người khác?

Câu trả lời, có lẽ mình đã biết rồi. Thực chất cũng rất đơn giản thôi.

Cần thì làm.

Nhẫn tâm, cần thì làm. Yêu thương cũng thế, ích kỷ cũng vậy, nỗ lực hoàn thiện hóa bản thân cũng không khác gì.

Thấy cần thì làm, vậy thôi.

Tủi thân, cũng chỉ là quá trình. Tự ti, ghen tị, đau đớn, thỏa mãn, tham lam, nhỏ mọn, cũng chỉ là những viên sỏi trên con đường đi tới.

Quan trọng là cuối cùng có cười được không, có kiểm soát được bản thân không, có điều khiển được nhận thức của người khác về mình không.

Có làm chủ được cuộc đời mình không. Cái sinh mệnh mà không chỉ thuộc về một mình mình.

- - -

Cuối cùng cũng đã biết, cái cảm giác thèm người THÂN nó như thế nào rồi.

Khó chịu quá. Ấy vậy mà mới chỉ là khởi điểm thôi.

Muốn đi cắt tóc. Muốn ốm bớt. Muốn thử mặc váy. Muốn sơn móng tay màu đen kim tuyến. Muốn gắn một chùm highlight xanh lam nhỏ nhắn trên đầu.

Muốn gặp con Dung. Muốn ôm chặt căn nhà này không đi nữa. Muốn có bạn trai. Muốn được tặng thật nhiều quà.

Muốn thoát khỏi những bế tắc. Muốn ôm đầu ngủ vùi cho qua đi cái giai đoạn này.

Muốn họ nhớ đến mình, dù chỉ là một chút. Tham lam hơn nữa, muốn được yêu thương.

Nhưng do đã lỡ đánh rơi rồi, nên giờ phải đi vun đắp những yêu thương khác.

- - -

"Nếu được quay trở lại quá khứ và thay đổi một điều..."

Cái câu này, dường như tag nào cũng có.

Cơ mà cái quyền nói thật cũng không phải là của mình.

Vì nếu được như vậy, mình sẽ ngăn bản thân không bao giờ lún sâu vào cái thế giới ảo này.

Sẽ không tốn quá nhiều thời gian vô ích như mấy năm qua. Sẽ không hao tổn tâm tư như mấy năm qua. Sẽ không mất đi quá nhiều thứ như mấy năm qua.

Hối hận rồi.

Hối hận lắm rồi.

Giờ dứt thì tim đau, mà không dứt thì lý trí không cho phép.

Nói vậy chứ, nếu thực sự có thể quay ngược thời gian và làm điều đó, có lẽ mình sẽ thay đổi nhiều, thế giới xung quanh mình cũng sẽ thay đổi nhiều lắm.

Không thể lường trước được.

Suy cho cùng, thời gian luôn chỉ có một chiều...

Thôi thì, ôm lấy bản thân rồi sống cho qua những ngày u ám này.

Xả ra cho hết, rồi không bao giờ nhìn lại.

Không phải là thu xếp cho ổn thỏa, không phải là suy nghĩ cho thông suốt.

Mà là nhắm mắt bịt tai liều mạng chạy nhanh qua, bỏ lại tất cả hậu quả, hệ quả, tất cả mọi thứ dù đẹp dù xấu.

Ổn định lại, rồi bắt đầu lại.

Như trước giờ mình vẫn làm.

Mình nói mình mạnh mẽ, thì phải chứng tỏ được điều đó.

Giờ thì không đủ sức để cổ vũ bản thân rồi. Cứ viết, viết và viết, vậy thôi.


- - -

Ngày mai sẽ vùi đầu vào học lại bài. Học thêm bài. Ngày mốt sẽ đi cắt tóc, tuần sau sẽ tính đến chuyện mở WP, vài tháng nữa sẽ tiếp đến chuyện đi thi lấy bằng lái.

Và từ bây giờ sẽ mở căng mắt ra đi kiếm bạn trai.

Vậy đã.

Saturday 20 October 2012

Chán thật cái thời kì đại hạn

Tiên sư con bà nó!

Chửi cũng chả biết chửi ai cho phải đây.

Làm thế íu nào mà lại xui xẻo thế này?

Vụ FM JJ thì bị vụ vé làm cho hết nhiệt huyết. Bị chán. Bị nản mấy người làm chung. Đủ thứ vụ việc phát sinh, chán bm ra. Giỡn hoài, mình đâu có còn yêu anh đến thế, đâu có được như họ.

Vụ fic tặng ss Rei thì lại quá xớn xác, làm gần xong mới biết rằng có người làm y chang rồi. Vứt. Tiếc cái cmn vô đối là tiếc. Giờ tặng cái íu gì cho kịp đây?

Trans show trong rum thì quáng gà nộp trễ, chạy việc như con khùng, trễ cả h lên q7 để mà làm. Để rồi bây giờ vỡ lở cả lũ ra. Nghỉ phép. Ai cũng chán. Ai cũng nản. Đếch thèm về nữa à? Giờ muốn mình tính làm sao đây hả hả hả hả hả? Chưa ai biết là tôi muốn đánh sập cái nơi ấy à? Giờ có lý do cho tôi đánh sập rồi đấy, chỉ là tôi có muốn hay không thôi. Cái gì cũng đổ cho tôi nghĩ, cái gì cũng vẽ cho tôi làm, mệt lắm rồi.

Fic trong VCass thì trans chưa xong. Học AE thì ếu có thời gian. CLB gì mà người nào người nấy chán ngắt, chỉ có vài người chơi được, mà thực tình cũng chả biết chắc là có chơi được không nữa. Ngồi im lặng một đống, thiệt cmn chán. Có cái danh khó quá.

Trên mạng cũng ko xong, trong trường học ĐH cũng chả ổn. Mai lại phải đi học chính thức. Học AV chưa đăng kí. Mẹ bắt đi học gì đó cho rèn thể lực. Sắp chuyển nhà, LẦN NỮA!!!!!!!!!

LẠI CÒN VỪA BỊ GIẬT ĐIỆN THOẠI! CHƯA ĐỦ KHỔ HAY SAO?????

CMN MỆT QUÁ ĐI!!!!!!!!!!

GIỜ CHỈ MUỐN HÉT LÊN THÔI!

20/10 CÁI QUÁI GÌ. Vứt hết.

Friday 12 October 2012

[FIC] Speechless

Nhiều khi Harry vẫn thấy như chẳng có gì thay đổi cả - nó vẫn rảo bước trên những hành lang ấy, vẫn hướng đến những phòng học ấy, cũng khoác trên mình bộ áo chùng này, và đầu óc thì luôn nghĩ đến những bài tập cần hoàn tất vào ngày mai và, hỡi Merlin, hãy xem những nhóc năm nhất nhỏ bé đến thế nào kìa – cái cảm giác này thường làm nó giật mình, như thể vừa hắt hơi hay như vô tình phát hiện ra chẳng còn bậc thang nào để mà bước xuống nữa, khiến người nó bất giác run rẩy và nghĩ – chẳng biết nghĩ gì cho phải nữa. Phần lớn nó cảm thấy hơi bệnh, và tội lỗi và buồn khổ và già nua, trưởng thành theo cái cách mà nó không bao giờ muốn.

Dạo gần đây hiếm khi nào nó thấy vui vẻ, vì hầu hết mọi thứ đã thay đổi rồi, hay ít nhất những thứ quan trọng đều đã thế. Cuộc Đại chiến đã kết thúc, và cái mùa hè với số lượng vô tận các buổi tiệc và tang lễ và họp báo cuối cùng cũng đã chấm dứt, hiển nhiên thôi.

Bọn nó quyết định sẽ học lại năm cuối. Hermione nhất định sẽ không cho nó làm khác đi, tuy nhiên về phía Bộ Pháp Thuật, giờ đã trở nên quá cẩn trọng và thiếu nhân sự, liền có những động tĩnh bất mãn, và Harry biết rằng nối tiếp cuộc đời mình đáng ra phải là cái chương trình huấn luyện Thần Sáng kia cơ, nhưng – nó nghĩ mình vẫn muốn quay về đây hơn.

Học kì đầu tiên đã bắt đầu được hơn một tuần rồi, và bọn nó đã về trường được hai, và đôi lúc nó vẫn băn khoăn liệu quyết định của mình có phải là sai lầm hay không – nó ngóng tìm Hedwig chỉ để hoài niệm, nó trông thấy ánh đèn flash lóe lên ở sảnh và đầu lập tức lóe lên cái tên “Colin”, để rồi khi quay lại chỉ còn thấy một mảnh muộn màng. Lâu đài vẫn chưa được sửa xong hẳn – các Giáo sư và Học sinh năm thứ Tám vẫn đang tập trung vào từng khu một, xử lí những hư hại trong thời gian rảnh, nhưng có quá nhiều thứ cần sửa chữa. Mọi vết cháy xém của bùa chú, mọi hành lang bị chặn đều làm lòng dạ Harry quặn lên khó chịu.

Nó dành quá nhiều thời gian cho việc sửa chữa, cứ làm việc đến khi đầu óc mù mờ và giọng nói khản đặc mới chịu vấp váp đi qua những bậc thang của tòa lâu đài và quăng mình lên giường – thực chất cũng chẳng phải là giường của nó, vì phòng ngủ cũ đã phải nhường cho các học sinh năm dưới rồi. Giờ đây lũ Học sinh năm thứ Tám được gom vào một

Sau đêm ấy, dường như đi đâu Harry cũng thấy Malfoy. Nó thấy cậu ta trong các lớp học, luôn ngồi một mình và ghi chép điên cuồng. Nó quẹt ngang qua Malfoy trên các dãy hành lang, và ngó thấy cậu ta quanh khu phòng ngủ vào buổi tối, và có lẽ là nó chỉ tưởng tượng ra thôi, chắc chắn là thế, cơ mà nó có thể thề rằng Malfoy cũng đang liếc nhìn nó hoài, như là cậu ta muốn nói chuyện với nó.

Thi thoảng nó mơ về Malfoy, về một người mặc áo chùng đen đẩy cậu ta ngã xuống nền nhà và đấm, đá, ép Malfoy xuống đất và trực tiếp lấy đi giọng nói của cậu, cắt lưỡi của cậu đi và mặc cho Malfoy gào thét. Nó tỉnh dậy mà muốn phát bệnh, và cố gắng tự thuyết phục bản thân rằng nó không thấy nhẹ người khi thấy Malfoy ở bàn ăn vào sáng hôm đó.

Harry khá sai lầm khi kể chuyện này cho Ron và Hermione, vô tình nhắc đến khi bọn nó đang ếm cái hành lang gần Bệnh thất cho trật tự thêm một chút. Hermione trông có vẻ rất lo lắng và Ron bảo nó rằng nó khùng rồi, nhưng Harry vẫn không thể ngừng suy nghĩ về Malfoy. Nó quyết định phải nói chuyện với cậu ấy, …, gì cũng được – nhưng nó vẫn không thể xua đi được cái ý nghĩ rằng Malfoy có điều gì đó cần phải nói với nó, và nó cần phải biết.

...

Harry ráng lập kế hoạch, nghĩ ra những cách để bắt gặp và bắt chuyện với Malfoy và an ổn thực hiện cuộc đối thoại đó khi chỉ một trong hai thằng còn có khả năng nói chuyện, và – và cuối cùng thì, nó khẳng định là chiến tranh đã làm nó thay đổi theo nhiều cách, thế nhưng vẫn chả thể làm nó lịch sự được thêm miếng nào.

Thay vào đó, nó viết giấy cho Malfoy, chỉ vài từ “Tao xin lỗi” vào một mẩu giấy nhỏ. Nó kí cái tên ‘Potter’ vào và dúi mảnh giấy vào túi của Malfoy trên đường đi đến lớp Biến hình, mặt đỏ tưng bừng. Nó không mong đợi nhận được hồi đáp cho lắm, vậy mà hai đêm sau nó tìm thấy một miếng giấy nhét vào khe cửa phòng mình. Trên đó ghi ‘Tại sao?’

Nó không kể cho Ron và Hermione nghe, một dấu hiệu cho thấy rằng nó đang làm một chuyện hết sức ngu. Thay vào đó, nó vắt óc để nghĩ xem phải viết cái gì tiếp theo, và cuối cùng thì nó quyết định đánh trống lảng. ‘Trông mày như đang muốn nói gì đó với tao. Gì thế?’ nó ngoáy vào mảnh giấy, ráng gò chữ cho đẹp nhất có thể, và đẩy nó vào dưới khe cửa phòng Malfoy.

Nó nhận được một mẩu giấy y chang, chỉ có vài từ, ‘Tháp Thiên văn. Nửa đêm.’ Giờ thì nó chắc chắn rằng việc nó đang làm là rất quái đản, nhưng việc nhận lại mảnh giấy làm bao tử nó thót lên một cái. Nó cảm thấy – mới lạ, thực tế. Nó quyết định sẽ đi.

...

Harry cố ý đến trễ năm phút, với một chút gì đó sợ hãi rằng Malfoy sẽ chẳng thèm đến. Hóa ra nó chỉ lo lắng không đâu – Malfoy đã đứng sẵn ở lan can khi nó mở cửa bước vào. Cậu ta không quay đầu lại, và Harry bước đến đứng cạnh cậu. Chẳng giải thích được tại sao, nhưng tim nó cứ dộng liên hồi trong lồng ngực.

“Chào,” nó thì thầm, ấy vậy mà vẫn là quá to trong màn đêm tĩnh lặng. Malfoy không nhìn vào Harry – cậu chỉ gật đầu. Đây là tình huống mà Harry đã lo sợ, chỉ đơn giản là không thể giao tiếp được. Malfoy lấy đũa phép của mình ra mặc cho Harry chỉ biết đứng ngó; cậu cạ đầu đũa phép vào mặt đá của chiếc lan can, từng vạch rồi lại từng vạch, đến khi từ ‘Cảm ơn’ xuất hiện. Malfoy ngẩng lên nhìn nó, mắt ánh lên cái vẻ gần như là thách thức, và quay lưng bỏ đi.

“Ê!” Harry nói, giật mình thoát khỏi cơn sốc. Nó vươn tay và tóm lấy cổ tay Malfoy, và chết tiệt thật, nhưng cậu ấy gầy quá. Malfoy quay đầu nhìn nó, và Harry nhận ra bàn tay mình đang run.

Malfoy trừng mắt nhìn nó phản đối. “Vì cái gì?” Harry thì thầm, chỉ vào cái từ kia, và Malfoy đảo mắt một vòng. Cậu ta có vẻ băn khoăn, chỉ trong giây lát thôi, trước khi vung đũa phép thành một cung dài hướng về lan can. Đám bột trông-như-bụi-phấn phu đầy mặt đá, nhắc Harry nhớ về những lớp đường phủ trên chiếc bánh Giáng sinh trước khi Malfoy – đặt đũa phép của mình xuống, và tiến đến gần cái lan can. Cậu xòe rộng bàn tay và bắt đầu tạo hình cho đám bột, vẽ những đường cong từ dưới lên trên, lắc lắc cổ tay để chúng trông như có bóng tối. Đó là lửa, không thể chối cãi được, và Harry hiểu ra trước khi Malfoy kịp quẹt thêm vào những chi tiết, cái tủ và những núi đồ vớ vẩn và một thằng nhóc bé xíu đang cưỡi chổi.

“Ồ,” nó nói, gần như không thành tiếng. “Không phải là – Tao không –” Draco vẫn đang quay lưng về phía nó, và Harry cố vin vào cái cớ rằng hai đứa đang không nhìn mặt nhau nên mới có thể nói những lời tiếp theo. Nó định nói ‘Không có chi”, vô duyên đến đau đớn nhưng an toàn – vậy mà những gì chạy khỏi miệng nó, chân thành tuyệt đối, lại là “Tao mừng vì mình đã làm thế.”

Wednesday 3 October 2012

Suicide? No way thankyouverymuch. I'm a tough girl.

Wanna kill yourself? Imagine this. You come home from school one day. You’ve had yet another horrible day. You’re just ready to give up. So you go to your room, close the door, and take out that suicide note you’ve
written and rewritten over and over and over You take out those razor blades, and cut for the very last time. You grab that bottle of pills and take them all. Laying down, holding the letter to your chest, you close your eyes for the very last time. A few hours later, your little brother knocks on your door to come tell you dinners ready. You don’t answer, so he walks in. All he sees is you laying on your bed, so he thinks you’re asleep. He tells your mom this. Your mom goes to your room to wake you up. She notices something is odd. She grabs the paper in your hand and reads it. Sobbing, she tries to wake you up. She’s screaming your name. Your brother, so confused, runs to go tell Dad that “Mommy is crying and sissy won’t wake up.” Your dad runs to your room. He looks at your mom, crying, holding the letter to her chest, sitting next to your lifeless body. It hits him, what’s going on, and he screams. He screams and throws something at the wall. And then, falling to his knees, he starts to cry. Your mom crawls over to him, and they sit there, holding each other, crying. The next day at school, there’s an announcement. The principal tells everyone about your suicide. It takes a few seconds for it to sink in, and once it does, everyone goes silent. Everyone blames themselves. Your teachers think they were too hard on you. Those mean popular girls, they think of all the things they’ve said to you. That boy that used to tease you and call you names, he can’t help but hate himself for never telling you how beautiful you really are. Your ex boyfriend, the one that you told everything to, that broke up with you.. He can’t handle it. He breaks down and starts crying, and runs out of the school. Your friends? They’re sobbing too, wondering how they could never see that anything was wrong, wishing they could have helped you before it was too late. And your best friend? She’s in shock. She can’t believe it. She knew what you were going through, but she never thought it would get that bad… Bad enough for you to end it. She can’t cry, she can’t feel anything. She stands up, walks out of the classroom, and just sinks to the floor. Shaking, screaming, but no tears coming out. It’s a few days later, at your funeral. The whole town came. Everyone knew you, that girl with the bright smile and bubbly personality. The one that was always there for them, the shoulder to cry on. Lots of people talk about all the good memories they had with you, there were a lot. Everyone’s crying, your little brother still doesn’t know you killed yourself, he’s too young. Your parents just said you died. It hurts him, a lot. You were his big sister, you were supposed to always be there for him. Your best friend, she stays strong through the entire service, but as soon as they start lowering your casket into the ground, she just loses it. She cries and cries and doesn’t stop for days. It’s two years later. The whole school talks to a counselor/therapist at least once a week. Your teachers all quit their job. Those mean girls have eating disorders now. That boy that used to tease you cuts himself. Your ex boyfriend doesn’t know how to love anymore and just sleeps around with girls. Your friends all go into depression. Your best friend? She tried to kill herself. She didn’t succeed like you did, but she tried… your brother? He finally found out the truth about your death. He self harms, he cries at night, he does exactly what you did for years leading up to your suicide. Your parents? Their marriage fell apart. Your dad became a workaholic to distract himself from your death. Your mom got diagnosed with depression and just lays in bed all day. People care. You may not think so, but they do. Your choices don’t just effect you. They effect everyone. Don’t end your life, you have so much to live for. Things can’t get better if you give up. I’m here for absolutely anyone that needs to talk, no matter who you are. Even if we’ve NEVER talked before, I’m here for you. Copy and paste this as your status to show people there are people out there that care.



Saturday 15 September 2012

Anh là ai?

Nhiều lúc nhìn lại mà phải tự hỏi, mình thực sự đã bước qua ngưỡng "yêu" họ chưa, hay chỉ là dừng lại ở mức "thần tượng".

Nói thực chứ nể phục họ là do âm nhạc. Lún sâu hơn là bắt đầu mê đắm nhan sắc, nụ cười, hình thể. Thê thảm hơn nữa là bắt đầu hâm mộ nhân cách, rồi đến yêu quý fan của họ.

Tự lúc nào đã gán cho mình cái mác "yêu"?

Thực sự là không biết.

*lảm nhảm không luận điểm luận cứ, văn phong vớ vẩn, lặp từ lung tung. Thực tình là vừa viết vừa khóc, nên có thể còn sai cả chính tả. Ngoài chủ blog ra, chỉ có đứa hâm mới đi đọc tiếp. Mà bản thân chủ blog cũng là một đứa khùng rồi. Đối với những người mang trong mình định kiến về fan kpop, thì mình đích thực là một con điên rồi.

Đã nói đến thế, vị khách vãng lai nào vẫn tiếp tục dấn bước thì đừng có chửi thầm chủ blog trong bụng. Chả làm được gì, nhưng sẽ rất buồn và hận*

Wednesday 8 August 2012

[Elfia] Năm 2. Chưa vào học.



Looney Felicia Glinx

Ngày 28 Hiver | Quán Cái Vạc Lủng | 9h sáng


Looney đứng ở bậc cửa của quán Cái Vạc Lủng vẫy tay tiễn anh trai mình, lặng người nhìn bóng anh mờ dần trong làn sương mù dày đặc của phố xá London. Mấy ngày nay cô đã dẫn anh Fye đi tham quan khắp Hẻm Xéo, chỉ cho anh tất cả những gì cô biết về con phố đặc biệt này, giống như anh đã dẫn cô đi khắp mọi nơi trên chiếc máy bay màu đỏ của mình suốt mùa hè vậy.

Looney thở dài. Cô thậm chí đã mua tặng anh một mô hình dải ngân hà, nhỏ thôi, nhưng có thể xoay tròn suốt và muốn xem kĩ hành tinh nào thì chỉ việc hô tên nó và lôi nó ra. Anh Fye thường khó có thể giữ cả đôi chân lẫn tâm hồn mình dính được với mặt đất lắm.

Giờ thì đi mua đồ dùng học tập cho năm học mới thôi.

Looney quay lưng lại với con phố London với những người không-thể-thấy-được-cô, và bước vào trong quán. Cô đi thẳng một lèo đến quầy, mỉm cười chào ông Tom chủ quán, rồi tiến đến bức tường đầy rêu phủ và gõ đũa phép lên những viên gạch theo một thứ tự mà cô đã quá quen thuộc.

Một năm học nữa đang chờ đón cô.

Tuesday 7 August 2012

[Elfia] Tưởng ký.

Looney Felicia Glinx. Năm 9 tuổi, ở thảo nguyên BlueFleik.



Looney khệ nệ vác xô nước từ giếng làng về. Hôm nay là ngày lễ Tuyết - ngày các gia đình tề tựu để cùng chào đón những bông tuyết đầu tiên của năm. Càng đầy đủ thành viên gia đình họp về càng tốt, và họ sẽ cùng cầu chúc cho một mùa tuyết yên bình, sẽ cùng cúng tế để nữ thần Khione mang đến cho họ những sân chơi đầy tuyết cho trẻ con, hay những đợt gió lạnh vừa đủ để những cánh đồng lúa mạch trổ bông chứ không phải là những cơn bão tuyết đầy cuồng nộ và những trận lở đất nguy hiểm.

Tuyết và cái lạnh là những thứ rất quen thuộc với người dân xứ BlueFleik. Tuyết phủ thường trực trong hơn nửa năm trời, và ngay cả những tháng không có nó thì nhiệt độ nơi đây cũng chẳng hơn được mùa đông ở xứ nhiệt đới được là bao. Cuộc sống của Looney cũng như mọi đứa trẻ khác, mọi con người khác ở BlueFleik, đều gắn liền với tuyết. Vậy nên ngày lễ này là rất quan trọng.

Looney thở dài khi nghĩ đến cảnh tượng cả đại gia đình dồn hết về mảnh sân nhỏ ở nhà cô. Đừng hiểu nhầm, cô rất yêu thương họ - tất cả bọn họ - và bọn họ cũng yêu thương cô hết mực. Nhưng vấn đề ở đây là họ... ừm... không hòa thuận được với nhau. Dành quá nhiều thời gian cho người này thì sẽ làm mếch lòng người kia. Bênh vực cho một người thì sẽ làm tổn thương một người khác. Mọi thứ đều phải công bằng, phải được chia đều, không lúc nào là không có sự cạnh tranh tị nạnh nhau, từ chuyện to tát xốc nổi đến chuyện nhỏ nhặt tinh tế.

Nhưng cũng thật may, vì cái Looney giỏi nhất là giữ cân bằng. Hay cũng có thể nói chính do việc lớn lên trong môi trường ấy làm cô có khả năng cười, buồn, vui, ấm áp, lạnh lùng,... bất cứ khi nào cô cần. Cô có thể cười giỡn khằng khặc với Leone và Fingo, để rồi vài phút sau lo lắng sốt vó khi Flora tâm sự về người bạn trai mới chia tay. Cô có thể mỉm cười trấn an mẹ ở bếp khi bà sợ rằng thức ăn vẫn chưa hoàn hảo, và trở nên lạnh nhạt một cách nhẹ nhàng mà thấm thía khi cậu Greib châm chọc cái tên của cô Brit, để rồi chú ta phải đầu hàng mà xin lỗi và lon ton chạy theo làm hòa mới thôi.

Không ai muốn làm mích lòng Looney cả. Vì họ đều yêu thương Looney đến mức không cam tâm thấy cô buồn. Và Looney cũng yêu thương họ đủ để không ai phải thấy cô buồn.

- - -

- Mọi người ơi, tuyết rơi rồi!!! - Leone nhảy tưng tưng cạnh bệ cửa sổ, miệng réo gọi không ngừng.

Buổi tối hôm nay đã diễn ra khá suôn sẻ và đỡ căng thẳng hơn Looney lo ngại. Cô Brit và chú Shane mang Grace - con đầu lòng của hai cô chú - đến ra mắt đại gia đình lần đầu tiên. Cô bé vừa tròn hai tháng tuổi với những sợi tóc lưa thưa vàng óng và đôi mắt xanh tím miên man, và bé dễ thương đến mức Looney không nỡ đặt bé xuống khỏi vòng tay mình. Ngay cả giờ đây cô cũng đang bồng bé chạy vội ra cửa sổ để đón những bông tuyết đầu mùa cùng cả nhà.

Và kia rồi, những tinh thể trắng muốt nhẹ nhàng buông xuống từ màn đêm đen thăm thẳm, chúng đáp xuống mặt đất rồi tan đi trong chốc lát, nhường chỗ cho những bông tuyết khác tiếp tục đáp xuống, và cứ như thế. Đèn điện dần được tắt đi, thế vào đó là ánh sáng leo lét mà huyền ảo của những ngọn đèn cầy trên tay mỗi người. Lầm rầm khắp xóm là những lời cảm ơn thần Khione. những lời cầu nguyện và ước vọng.

Looney, tuy không cầm được nến vì đang ôm Grace trong tay, cũng nhắm mắt lại và ước điều ước mà cô vẫn lặp đi lặp lại trong suốt mấy năm qua.

'Fye, anh về đi.'

Ngay cả bé Grace cũng cảm nhận được sự thiêng liêng của thời khắc này. Bé nằm ngoan ngoãn trong vòng tay Looney, mắt bé mở tròn nhìn những đốm sáng lung linh trước mắt. Nhưng, vì là người duy nhất còn mở mắt do không phải cầu nguyện, Grace trông thấy gì đó và nó làm cô bé bất an, và bé giật giật tay áo của Looney, miệng 'Po, po' những tiếng vô nghĩa.

- Shhh, yên nào Grace - Looney khẽ dỗ dành, mắt vẫn khép - Chờ một lát thôi... Vài phút là xong ấy mà... - Thế nhưng bé con vẫn giật tay áo cô và thậm chí còn kêu to hơn nữa - Grace, cái gì... Wah!

Khi đã mở mắt, cô không khỏi giật mình.

Bầu trời khi nãy đen thăm thẳm, giờ bỗng loang ra thành từng mảng, từng mảng đỏ sẫm. Những bông tuyết đang duyên dáng bay lượn đột nhiên cuộn lại thành những cơn gió xoáy giận dữ, lạnh tê tái. Dân làng dần nhận ra sự thay đổi này. Những tiếng rì rầm than thảnh ban nãy giờ đã bị thay thế bằng những tiếng xì xào lo lắng, thậm chí có cả những tiếng thét hoang mang.

Looney bất giác lùi lại mấy bước, ôm bé Grace vào lòng chặt hơn nữa. Bé đã bắt đầu khóc.

- - -

Thảm họa đến nhanh hơn bất kì ai có thể tưởng tượng được.

Đêm lễ Tuyết đáng sợ ấy chỉ là khúc dạo đầu. Sau ngày hôm ấy, một thứ bệnh dịch kì lạ bắt đầu lan ra khắp BlueFleik. Bắt đầu từ trẻ con, những nốt sần nho nhỏ xuất hiện và trở nên đau đớn không thể tả. Suốt mấy tháng trời, BlueFleik ngập chìm trong những tiếng khóc, tiếng rên rỉ xót xa.

Looney đã hoảng sợ đến tê người khi bé Grace nhiễm bệnh. Lạy thần Khione, con bé chưa đầy ba tháng tuổi! Cô Brit đã khóc hết nước mắt khi một số đứa trẻ trong làng bắt đầu yếu dần và chết đi, và thời gian ngủ của Grace thì ngày càng tăng. Chú Shane cũng ngày càng trắng bệch ra, và việc thuyết phục chú đi ăn, ngủ cũng càng khó hơn bao giờ hết. Looney thường túc trực bên giường Grace suốt đêm, thì thầm trò chuyện và bế bé trên tay khi bố mẹ bé đang cố gắng có những giấc ngủ khó khăn. Mỗi vết mẩn mới, mỗi giọt nước mắt của bé là một nhát dao cứa vào tim Looney.

'Fye à, làm gì bây giờ hở anh?'

- - -

Và rồi dịch bệnh cũng lan sang người lớn.

Triệu chứng ban đầu cũng giống với điều đã xảy ra với những đứa trẻ, thậm chí còn tệ hơn nữa. Họ sốt cao đến mức không còn tỉnh táo, vô thức lang thang vào khu rừng âm u để rồi mất tích dưới móng vuốt của lũ thú dữ, hay đơn giản chỉ là rơi xuống và chết dưới lòng hồ lạnh cóng của mùa tuyết trắng. Số còn lại bắt đầu xuất huyết không thể kiềm chế, và rồi cũng đến lúc chẳng ai còn có thể vực mình dậy chăm sóc cho nhau nữa. Họ chỉ có thể nằm đó, chờ chết.

Nhưng thật kì lạ, và cũng đau đớn thay, Looney vẫn không sao. Tất nhiên, là về thể xác. Chứ tâm hồn cô đã vỡ tan tành rồi.

Gia đình cô, bạn bè cô, tất cả bọn họ đã đi hết rồi.

Chỉ còn mình cô, quỳ gối giữa nền tuyết xốp mềm mà lạnh lẽo, cơ thể run đến co giật. Đôi mắt xanh trống rỗng, vô định hướng, nửa giống như đang nhìn rất chăm chú, nửa giống như một người mù. Cô không còn cứu được ai nữa. Thậm chí không biết được ai còn sống để mà cứu. Trừ cô.

Looney cứ tê liệt ngồi giữa cơn bão tuyết như thế, lòng thầm mong thần Khione lấy luọn mạng sống của mình đi. Cô còn gì nữa để sống đâu? Cả cuộc đời cô, quá khứ và cả tương lai mà cô từng tưởng tượng cho mình, đều ở nơi đây, ở cái nghĩa địa kinh hoàng này. Trừ Fye. Anh ấy không ở đây.

'Fye, về đi anh...'

Cảnh vật dần tối đen, và Looney ngã xuống nền tuyết trắng.

- - -

Ở một góc xa xôi nào đó nơi đường chân trời, có một chiếc máy bay đỏ rẽ mây bay đến vùng thảo nguyên tuyết phủ đầy.

Tuesday 3 July 2012

Hội chứng “thây ma sống” - Nodding Syndrome in Uganda

Căn bệnh kỳ lạ ở Uganda: Hội chứng “thây ma sống” 

Tại phía bắc Uganda, trên 4.000 trẻ em được phát hiện mắc phải một căn bệnh hiếm chết người không chữa được gọi là "Hội chứng gật đầu", hay "Hội chứng zombie (thây ma sống)", tác động đến thần kinh. Các cộng đồng đang rơi vào hoảng loạn và một số người mất hy vọng hoàn toàn khi chuyên gia y tế không tìm được nguyên nhân gây bệnh. Các ngôi làng trong khu vực Kitgum phía bắc Uganda là nơi tập trung đông đảo bệnh nhân loại này nhất hiện nay.

Top 10 Worst Diseases


One of the worst ways for the human population to be thinned is to die from disease. Millions of people each year have perished as a result of one of any number of seemingly unstoppable diseases. Throughout history mankind has suffered the crippling and mortal effects of a ravaging disease brought on by any number of target factors ranging from animals to one single human host. Here are but ten, in no particular order, that have decimated humankind since the earliest recordings.



Saturday 30 June 2012

Bảng chữ cái -> romanji Nhật

A- ka
B- zu
C- mi
D- te
E- ku
F- lu
G- ji
H- ri
I- ki
J-zu
K- me
L- ta
M- rin
N- to
O-mo
P- no
Q- ke
R- shi
S- ari
T-chi
U- do
V- ru
W-mei
X- na
Y- fu
Z- zi

Animal thì dài quá, nó ra Katokirinkata =)) Đọc như đọc bùa =)) Còn đc có Chidori (nghe quen quá, hình như là trong Naruto thì phải :D) Mà để nó thành THU thì cũng hơi kì =)) Chắc đổi thành Chidorí quá :))

Thursday 28 June 2012

28.06.2012

Tim đang ngập tràn yêu thương ♥ Bụng đang đầy khoai tây, mì gói và nước ngọt. Đầu óc thì chứa đủ thứ.

Sắp rồi.

[dư âm hậu-NowZone. Nhảm nhí là vô đối. Văng tục là tất yếu. Và đã cười là không tắt được ♥]

Friday 22 June 2012

.Fandom.

Source: http://hesychasm.livejournal.com/187818.html


Fandom is focus. Fandom is obsession. Fandom is insatiable consumption. Fandom is sitting for hours in front of a TV screen a movie screen a computer screen with a comic book a novel on your lap. Fandom is eyestrain and carpal tunnel syndrome and not enough exercise and staying up way, way past your bedtime.

Fandom is people you don’t tell your mother you’re meeting. Fandom is people in the closet, people out and proud, people in costumes, people in T-shirts with slogans only fifty others would understand. Fandom is a loud dinner conversation scaring the waiter and every table nearby.

Fandom is you in Germany and me in the US and him in Australia and her in Japan. Fandom is a sofabed in New York, a roadtrip to Oxnard, a friend behind a face in London. Fandom talks past timezones and accents and backgrounds. Fandom is conversation. Communication. Contact.

Fandom is drama. Fandom is melodrama. Fandom is high school. Fandom is Snacky’s law and Godwin’s law and Murphy’s law. Fandom is smarter than you. Fandom is stupider than you. Fandom is five arguments over and over and over again. Fandom is the first time you’ve ever had them.

Fandom is female. Fandom is male. Fandom lets female play at being male. Fandom bends gender, straight, gay, prude, promiscuous. Fandom is fantasy. Fandom doesn’t care about norms or taboos or boundaries. Fandom cares too much about norms and taboos and boundaries. Fandom is not real life. Fandom is closer than real life. Fandom knows what you’re really like in the bedroom. Fandom is how you would never, could never be in the bedroom.

Fandom is shipping, never shipping, het, slash, gen, none of the above, more than the above. Fandom is love for characters you didn’t create. Fandom is recreating the characters you didn’t create. Fandom is appropriation, subversion, dissention. Fandom is adoration, extrapolation, imitation. Fandom is dissection, criticism, interpretation. Fandom is changing, experimenting, attempting.

Fandom is creating. Fandom is drawing, painting, vidding: nine seasons in four minutes of love. Fandom is words, language, authoring. Fandom is essays, stories, betas, parodies, filks, zines, usenet posts, blog posts, message board posts, emails, chats, petitions, wank, concrit, feedback, recs. Fandom is writing for the first time since you were twelve. Fandom is finally calling yourself a writer.

Fandom is signal and response. Fandom is a stranger moving you to tears, anger, laughter. Fandom is you moving a stranger to speak.

Fandom is distraction. Fandom is endangering your job, your grades, your relationships, your bank account. Fandom gets no work done. Fandom is too much work. Fandom was/is just a phase. Fandom could never be just a phase. Fandom is where you found a friend, a sister, a kindred spirit. Fandom is where you found a talent, a love, a reason.

Fandom is where you found yourself.


♥~♥~♥~♥~♥~♥~♥

My notes: I almost cried when I first read this. Yesterday, a girl popped out from nowhere - well, not exactly, cuz she is one of my rare followers on Twitter. Supposed you knew how it works, like strangers just crossing by each other's lives. She did stop by mine. She shared sth and I shared sth. Things I never said out loud to anyone. Pains I forgot I had suffered, then realized that they has always been there, just that I ignored them so well. Tears whose existence I almost forgot started dwelling up.

It just happened when you both - when we all - love something together.

It doesn't matter who she is. Where she is. Where I am. It doesn't matter she's white and I'm yellow. We don't even know each other's age. We just talked. And shared. And reached out for hands and hearts and dreams and love and pains, like we've always been capable of, just that we didn't know, and didn't try.

Fandom is where random little things can be remembered, for a life time ♥

Thursday 14 June 2012

14.06.2012. A time that should never be recalled.

3 tuần nữa...

Còn có 3 tuần nữa thôi...

3 tuần chết tiệt nữa là cô đi rồi... Chú và mấy đứa nhỏ cũng đi rồi...

Xa quá...

Đến nửa vòng thế giới...

Cứ nghĩ tới là đau đến kinh khủng...

Muốn khóc quá...

Thiệt sự là muốn khóc NỮA quá mà...

Hôm trước nghe bố mẹ nói mà não phẳng đơ...

Chuyển nhượng tài sản ở Việt Nam rồi...

Là đi luôn, đi hẳn đó... Không phải là đi chơi đôi ba tháng nữa đâu...

Nghe mẹ kể là cô không cười...

Lạy Chúa tôi, cô không cười là cô khóc đó...

Mẹ không hiểu, chứ con...

Con lớn lên cùng cô mà...

Cô chả khóc đâu...

Giống như mẹ vậy á...

Giống như con luôn...

Đau quá...

Hôm trước nằm trên giường mà nước mắt rơi như mưa rồi...

Mắt thâm quầng...

Mà giở vẫn muốn... tiếp...

Ừ thì sẽ còn gặp lại... Con biết chứ... Thế nên đừng có ai mở miệng ra an ủi con kiểu đó!!!

Gia đình mà... Nói vậy nghe sao được...

Xa quá...

Đừng làm con phát khùng lên... Xin mọi người đấy...

Cô sắp đi rồi... Thành viên gia đình mà con thích nhất, thoải mái nhất khi ở cạnh bên... Người đơn giản và thẳng thắn vừa đủ để con cảm thấy được yêu thương mọi lúc...

Hai đứa nhỏ cũng đi luôn... Hai đứa em ngoan nhất, nhất nhất nhất nhất trên đời mà người chị tồi tệ này có thể được gặp gỡ...

Hai đứa trẻ đầu tiên mà chị cõng trên vai... Hai đứa trẻ đầu tiên chỉ chị làm bánh ngọt...

Chú cũng đi mất... Chú là chuẩn mực đầu tiên của con về một người đàn ông... Luôn là động lực để con học tiếng Anh, để nói chú nghe và hiểu chú nói...

Cả nhà... đi rồi... con biết làm sao?

Con sẽ ra sao? Hay là chẳng sao cả?

Con không muốn biết đâu...

Mà giờ cũng chẳng nghĩ được...

Đau quá...

- - -

Hôm qua đang ủ dột thì nhận được tin nhắn là Già Dê nó về...

Trời ạ...

Chẳng biết nên nghĩ làm sao...

Mừng vì nó về... Thở phào vì vẫn bình thường... Và mệt vì tất cả...

Chẳng có lựa chọn đúng đắn nào khác cả...

Tiếp tục thôi...

Còn 17 ngày nữa thôi...

Bế quan học bài...

Dù thực sự đang muốn bay ra khỏi nhà và dành những ngày bình thường cuối cùng với cô...

Bà cũng sợ đau lên không lên nhà nữa rồi... Giờ đang chịu đựng ông... Khóc lên khóc xuống...

Chắc điên mất thôi...

- - -

Chẳng có gì là đúng cả...

Suy nghĩ cái đéo gì...

Giờ làm sao...

Mệt quá...

Tuesday 12 June 2012

12.06.2012

Đã thôi làm học sinh được... bao lâu rồi nhỉ... vài tuần chăng? Vậy mà sao cảm xúc cảm giác gì đó nó vẫn không chịu đến...

Và đáng buồn thay, mình chẳng thấy được đủ lý do để buồn.

Ngày ra trường ư? Đúng, là một ngày quan trọng, nhưng đâu có lý do gì để buồn thương? Chỉ là một mốc thời gian trên đường đời, đánh dấu một bước trưởng thành, một khoảnh khắc chuyển giai đoạn. Đâu phải chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại? Nước mắt bỏ ra làm chi, để rồi ngay sau ngày bế giảng lại được ôm điện thoại nghe giọng nhau? Tim đau làm chi, để vài ngày sau đó lại họp về cả đám lấy phiếu báo danh tốt nghiệp? Và nói những câu đầy tình cảm chất chứa, cho nhau những cái ôm siết thật chặt làm chi, để rồi đi học thêm còn gặp nhau dài dài?

Ừ thì cái vụ cuối cùng là nên có, vì coi như những ngày ấy là dịp duy nhất, cũng như cuối cùng, để ta có thể ôm nhau thật chặt, không gượng ép, không bị phán xét hay làm mục tiêu cho những nụ cười đầy hàm ý và những câu hỏi không ngừng. Nhưng ý chính ở đây là, sao lại phải nặng nề và quan trọng hóa nó lên như thế? Đời đâu thiếu những cuộc chia tay? Đáng nhớ ở đây, có chăng cũng chỉ là vì ngày ra trường là một cuộc chia tay đẹp.

Nghe có lý, nhỉ?

Ừ thì có lý thế đấy. Đâu phải riêng mình chuyện này. Mình đâu chỉ làm chuyện "không khóc trong ngày cuối cùng của đời học sinh" nghe có lý. Vậy chắc nói bản thân vô cảm là không đúng hoàn toàn rồi, mà phải là suy nghĩ nhiều quá. Suy nghĩ đến mức luôn tìm thấy lời giải thích thỏa đáng cho mọi hành động của bản thân, làm bản thân chấp nhận được. Không hối tiếc, không quay đầu lại. Không mất kiềm chế, không quá bộc trực.

Mà ừ, hình như thế là vô cảm chứ còn gì.


Có thương ai cũng phải giấu. Có muốn dỗ dành ai cũng phải kín đáo. Có ôm ai, chùi nước mắt cho ai cũng phải nhìn trước ngó sau. Chỉ những ai đã được mình yêu thương mới biết, mà may mắn thay, con số ấy đang tăng dần.

Nhiều người hay hỏi sao mình quen biết được rộng, có nhiều bạn tốt, xin thưa chính là do những cái "thỏn mỏn" ấy đấy. Nắm chặt tay một người lúc họ cần, và họ sẽ mỉm cười với ta bất cứ khi nào, bất kể đã cách biệt bao xa, bao lâu. Lau nước mắt cho một người bạn, và họ sẽ dùng trái tim của họ vỗ về ta lúc đau đớn, hay chí ít là bảo đảm khi ta đau sẽ luôn có họ cạnh bên. Nói những lời dịu dàng, những lời khuyên đúng đắn khi họ cần, dù chỉ là những dòng chữ khô khan chạy ngang màn hình máy tính, và họ sẽ sẵn sàng đưa tay vực ta dậy, bất cứ khi nào ta cần...

Chỉ như vậy thôi...

Cái vấn đề chính đó là, khi nào thì ta biết họ cần ta...

Nhiều lúc người ta sẽ thấy mình làm những việc tưởng chừng như ngẫu nhiên, như phí thời gian. Mình cũng không giải thích được chuyện ấy nữa. Chỉ biết rằng, giống như linh tính vậy, tuy hành động ấy không tốn của ta bao nhiêu thời gian, không hao của ta bao nhiêu công sức, cũng như không có ý nghĩa lắm đối với ta cũng như những người ngoài khác, nhưng ta biết, rằng nó sẽ vô cùng có ý nghĩa đối với một cá nhân, một tập thể xác định nào đó. Như món quà giản đơn tặng cho cô bảo mẫu trẻ đang mang trong mình một sinh linh bé bỏng: một chiếc ví tiền mua vội, một khoản tiền mọn, một lá thư miên man, và niềm hy vọng rằng cô sẽ không bỏ nghề, bỏ trường mà đi, ít nhất là không phải vì chán nản. Có lẽ vài năm nữa mình sẽ quên đi lá thư ấy, món quà ấy, nhưng mình không nghĩ cô sẽ như thế. Mình nghĩ cô cần điều ấy, một chút hy vọng ấm áp, một chút tình cảm đáp trả cho cái trách nhiệm của cô.

Mà thật tình, chắc gì những hy vọng và suy nghĩ của mình là đúng? Chỉ thấy cần, rồi làm, vậy thôi.

Hay như vài lời tâm sự với những chị em mới đăng kí vào làm trong 4rum, mỉm cười với những lo ngại mơ hồ, nhảy choi choi để nhóm lên tia lửa ấm áp đầu tiên trong họ, hy vọng rằng ngọn lửa ấy sẽ cháy bùng lên và sưởi ấm cho cả bản thân. Hay như lần mình ôm điện thoại hát cho chị ấy nghe lúc chị đang ốm, vì mình thực sự muốn cảm ơn, cũng như muốn dùng ấm áp xua bớt đi những đau đớn mà chị phải viết lên blog, chì chờ một ai đó nhìn thấy để đoán xem họ sẽ làm gì tiếp theo: im lặng, vỗ về, hay một điều gì đó bất ngờ khác.

Hoặc có lẽ cũng chẳng có nguyên do gì cả. Thấy cần thì làm, vậy thôi.

Ừ, và cũng có buông tay. Đã từng vươn tay ra khi tưởng em ấy cần mình, tưởng mình có thể ảnh hưởng đến em ấy. Nhưng không. Dường như ôm lấy tình cảm của mọi người chỉ là một sở thích của em; dùng cái mỏng manh của mình để bắt lấy yêu thương của người khác. Sau đó không dùng cái yêu thương ấy để lớn lên, dể mạnh mẽ, mà trái lại, em cứ tiếp tục hủy hoại hình ảnh của mình, trái tim của mình, để tham lam gom về những tình cảm khác. Em xem đó là cuộc sống của mình. Và chị nhận ra, chị không dư tình cảm đến thế. Chị vốn nghĩ rằng, em cần chị. Ừ thì em cần thật, nhưng không nhất thiết phải là chị. Thiếu chị cũng giống như thiếu đi một thói quen, mất đi một mảnh sắc màu trong cuộc đời xếp lớp như lăng kính vạn hoa. Hụt hẫng tí chút, nhớ nhung tí chút nữa, nhưng thực sự là không cần.

Nên chị buông tay. Vì thấy em không cần chị. Không nhất thiết phải là chị. Có thể chị sai, nhưng chị không hối tiếc.

Nói chung là thế. Còn nhiều, nhiều, và nhiều thứ tủn mủn khác nữa, nếu muốn được mọi người đối xử tốt với mình. Cảm thông, thấu hiểu, cứng rắn đúng nơi và mềm mại đúng chỗ. Che giấu cảm xúc vừa đủ để không trở nên giả tạo. Tôn trọng sự riêng tư và im lặng vừa đủ để không trở thành vô tâm. Mạnh mẽ vừa đủ để không vô hình. Hết mình vừa đủ để không phải vỡ tan.

Nói gì thì nói, chứ tóm lại chỉ cần có cái tâm, chỉ cần mình thật lòng mong muốn điều tốt đẹp cho người đối diện, thì mọi chuyện cuối cùng cũng sẽ ổn thôi. Mình chỉ là biết cách làm mọi chuyện dễ dàng hơn một chút. Hơi khổ công, nhưng có vẻ đáng. Mà tình hình là cứ như thế riết rồi sẽ thành bản năng thôi, thậm chí chẳng cần cố gắng.

Nói một hồi quên mất mình định nói gì rồi.

Có nên làm thêm một cái label "Nói nhảm" không?


Thêm một tí: cái "Tôn trọng sự riêng tư và im lặng vừa đủ" nó cũng cần có kĩ năng lắm. Có những người trở nên nhiễu sự, hỏi liên tục đến phát phiền, để rồi đến lúc người kia thực sự cần thì chẳng thấy đâu, hay quan tâm chẵng đúng chỗ gì sất. Hay có khi phát biểu vài câu hỏng hết cả tâm trạng, rạn hết cả niềm tin. Nhiều lúc buồn lắm.

Nhiều chuyện và quan tâm, thường khi chỉ cách nhau bởi một lằn ranh rất nhỏ. Tôn trọng và vô tâm cũng thế.

Thiêm một tí tí nữa: tự dưng muốn có chồng quá. Nhưng không thể lơ đi mục tiêu 25 tuổi được.

Nhiều người sẽ thấy mình kiêu ngạo, quá tự tin vào bản thân, chỉ biết ca ngợi những tố chất mà mình không có. Biết gì không, mình mặc kệ. Vì đó là cách để mình không hối tiếc. 

Đã bảo là nói nhảm mà.

Friday 8 June 2012

08.06.2012


Chà, mới đó mà blog này đã được 2 tuổi rồi... Nhanh thật đấy... :)

Thursday 24 May 2012

Random Storage

Just random things to remember and have a good laugh about :))


Come back, while it's still transparent blue

Title: Come back, while it's still transparent blue.
Pairing: Draco x Harry
Rating: T for bad language and some snogging :)
Disclaimer: I don't own them nor their world, J.K. Rowling does. This is just how I try to make them mine.
A/N: no slash. Just a dreamy girl with a peaceful world she always longs to have.



.Come back, while it’s still transparent blue.


Like drowning yourself into a Pensive
and gathering any pieces within reach.


60.

Draco walks down the wooden steps, smile faintly when he sees the back of his Harry, whose hands are busy making the first cups of coffee of the day. He’s humming some random who-know-whose melodies, not that Draco cares much about Muggle music anyway. He steps forward and gives that broad back a slight hug.

- Morning – He nuzzles into Harry’s neck and gives it a kiss. Like usual.

Harry turns around, puts a kiss onto Draco’s forehead and a cup of warm coffee into Draco’s hands.

- Morning – He smiles. Like usual.

- What time will Scorpius come over? – Draco asks and sips some coffee. It has always been good like this, with two cubes of sugar and five spoons of dense milk, but today its flavor seems different somehow – Did you change the coffee beans?

- Oh yeah, Ron and Hermione was back from Brazil and sent us 2 big packs of fresh coffee beans this morning. I found those in our doorstep when I went to get the newspaper – Harry points to a corner of the kitchen, where two big bags of coffee beans are lying lazily – and Scorpius will be here at 4pm, together with his wife, as he told me last week.

- Tsk, I kinda miss them.

- Come on, it has only been… what … 2 months? – Harry chuckles quietly. He hasn’t forgotten the time when Draco freaked out completely, not that he really admitted it, when Scorpius left home to find his girlfriend for 3 years. Draco almost Apparated haphazardly all over the world just to find his son, and Harry was always with him to make sure their journey was just a long honeymoon, not a suicidal attempt. Who knows if Draco lost his eyebrows somewhere in India? Harry is sure to be nagged to death then. After those 3 years, their newly-bought house was full of souvenirs of any wicked kinds: a leaf-cauldron from the Amazon Forest (hell, who can possibly believe that cauldrons made from some weird leaves actually exist? Harry was so tempted that he totally ignored Draco’s scornful glare whenever that cauldron appeared in his sight), … There was even an electrical guitar from North America that Harry desperately insisted on buying although he had no idea how to use it, not that Draco would allow him to if he had actually heard its sound before…

- 2 months is 61 days, 1464 hours, 87840 minutes, and 5270400 seconds – Draco pouted in a very un-Malfoy-ish way – That spoiled kid, never give us a damn whenever his twitty wife is around…

Harry laughed aloud. He feels lucky to have survived long enough too see a pouting Malfoy. Everyday.

Holding each other’s hand, Harry and Draco walk to their small garden, which is filled with lilys and white orchids. They sit together on a long wooden bench, waiting for the dawn. One hand of Draco is still holding the half-filled cup of coffee, and the other slowly caressing his lover’s ever-messy-and-silky hair, while Harry can’t keep his gaze off the now wrinkled face of Draco, with the ever-shining silver eyes and locks of blond hair now turning into a fine platinum color. First rays of sunlight slowly cover those features, a sight that can always take Harry’s breath away. Everyday.

- Hey, can we break a rule today? – Harry’s words are barely a whisper. He smiles and places his head on Draco’s shoulder.

- Which one? – Draco presses his head softly to his lover’s.

- The Muggle cooking one. I’m so damn lazy today.

- Oh Salazar – Harry can feel waves of chuckles in Draco’s chest – Fine, sloth.

- Hey!

Draco places a kiss on Harry's forehead, and they smile.

Just a normal morning.







51.

- Cái gì đây? - Draco nhíu mày chọt chọt vào cái mặt cười vàng chóe trên màn hình... gì nhỉ... máy tính?

- Yahoo... Messenger... Nếu tớ đang đọc đúng mục trong cái tờ chỉ dẫn chi chít chữ này... - Harry quay nghiêng quay ngửa xấp giấy "Hướng dẫn sử dụng máy tính và một số ứng dụng cơ bản" mà Dudley đã soạn ra cho cậu. Đến khổ, chẳng có cái mặt cười nào trong đống giấy này cả - Và đừng có chọt vào nó nữa, màn hình đâu có cảm ứng được đâu!

- Harry - Draco nghiến răng, ôm đầu lăn vật xuống ghế -Tớ đang bắt đầu nghĩ rằng cái quyết định "Sống như Muggle" này của cậu là chuyện điên khùng nhất, đần độn nhất, nhảm nhí nhất...

- Im lặng nào - Harry đá đá chân vào cái xác đang lèm bèm bên cạnh - Tớ không muốn chúng ta trở thành 2 lão già mù công nghệ...

- Phù thủy thì cần quái gì đến công nghệ cơ chứ??? Và tớ chưa có già! - Draco hậm hực trừng mắt lườm cái tên đầu tóc bù xù đang cầm cặp tai nghe đỏ tươi lên, trầm ngâm nghiên cứu - Cái đó là cái quái gì thế?

- Đừng đùa, Muggle có thể làm những thứ khiến phù thủy chúng ta rớt cả mắt ra ngoài đấy. Cậu cũng phải tự nhận rằng mình chẳng biết câu thần chú nào để xay sinh tố cơ mà. Và đừng quên là cậu đã hớn hở tra hỏi tớ mấy ngày trời về giấy làm từ gỗ, máy in, máy photo,... - Harry cười khổ khi thấy sống lưng mình ớn lạnh. Tốt nhất là không nên ghẹo Draco dai quá, kẻo tối nay lại lãnh đủ. Cậu quay đầu nhìn tên người yêu đang cau có của mình, tay giơ lên cặp tai nghe - Dùng cái này có thể nghe nhạc được ấy, thử không? - Cậu mỉm cười sáng rỡ.

Draco đảo mắt và uể oải ngồi dậy ôm lấy tấm lưng ấm áp kia, để mặc cho Harry chụp cặp tai nghe lên đầu mình. "Đằng nào thì công nghệ Muggle cũng không tệ lắm, tính đến lúc này", cậu nhủ thầm. Nhưng thực chất là cậu chẳng thể nào nói "không" khi Harry trưng ra cái nụ cười lóa mắt ấy cả.

Harry thấy hơi lo lắng khi nhạc đã bật được một lúc khá lâu rồi mà Draco vẫn không có phản ứng. Cậu chuẩn bị cất tiếng hỏi thì thấy thằng người yêu lầm bầm:

- Tớ thích bộ loa hơn - Đôi mắt sáng bạc nhìn thẳng vào Harry, ấm áp - Nghe chung được với nhau.

Harry ngẩn ngơ một chút, rồi bật cười - nụ cười mà Draco thích nhất - và rướn người hôn người đàn ông tóc vàng một cái thật sâu.


45.

"Kính coong ~~~"

"Kính coong ~~~~~"

"Kínhhhhhhh coooooonggggg ~~~~!!!"

- Ra đây ra đây! - Trong căn hộ nhỏ vang lên những tiếng 'bịch bịch' ồn ã - Draco, ném cho tớ cái áo choàng!

- Tự vào mà lấy! - Một giọng nói cáu kỉnh và ngái ngủ gào lên.

- Mau lên! Muốn tớ ra tiếp khách với độc chiếc quần xà lỏn này à????

Có tiếng gầm gừ hậm hực, tiếp theo đó là những tiếng 'bịch bịch' lớn dần và 'cạch', cánh cửa mở ra.

- Xin chào, cho hỏi có chuyện g.... Scorpius?! - Harry trợn tròn mắt nhìn cậu trai tóc vàng với đôi mắt màu nâu đất đang cười tươi rói đứng trước cửa căn hộ, đơ người mất vài giây, và rồi nhìn thấy

Monday 21 May 2012

Ngày cuối.

Ngày mai. Chỉ còn ngày mai nữa thôi. Chỉ còn một buổi sáng nữa thôi, với tư cách là một học sinh... Chỉ còn 1 buổi sáng nữa thôi, với chiếc áo dài trắng. Chỉ một buổi sáng nữa thôi, rồi sẽ mang thêm chữ "cựu" bên mình...

Sợ lắm. Lo lắm. Cả khó thở nữa.

Hôm thứ 5, mình giật mình khi thấy bản thân không thể khóc. Nghẹn ngào nơi cuống họng, nhưng tim thì cứng quèo. Mình không muốn khóc trước mặt người khác, không bao giờ muốn, nên nó đã trở thành một phản xạ. Không biết bao nhiêu lần trong 2 tiết đó mình đã phải hít những hơi thật sâu. Phải ngẩng mặt lên nhìn trần nhà để giữ cho mắt ráo hoảnh. Phải duy trì nụ cười trên một để khóe miệng không phải méo xệch, đến mức về tới nhà nó vẫn đơ cứng trong nụ cười đó...

Thậm chí chẳng cần cố gắng. Vì đã trở thành bản năng.

Cả những chuyện đau đớn trong nhà, đau xé nát ruột gan, như khi anh Hai đâm xe chết mất bà cụ ấy, như khi bác Hà lên cơn đập phá đồ đạc, lo sợ bản thân sẽ bị giết hại, làm tan nát con tim của ông bà ngoại, của cả nhà, hay như khi bố mình cười khẩy trước mong muốn của mẹ, và mẹ vẫn luôn cố gắng đến đáng thương trong việc tỏ ra hoàn hảo...

Đau không kịp nói nên lời.

Không thể diễn tả.

Không báo trước.

Cứ đau, vậy thôi. Cứ ôm tim mà khóc, một mình, vậy thôi...

Hôm ấy cũng đau thế đấy... Cũng là một nỗi đau bất ngờ sau khi cười một trận thật đã... Cũng là những cảm xúc ấm áp mà đắng nghét tràn vào trong tim, trong trí óc, trong nội tạng, trong khắp cơ thể, lan đến từng tế bào... Mà, vẫn không đủ để đánh đổ được cái bản năng...

Tê tái.

Không biết con Ngọc kế bên thế nào nhỉ? Nó hơi vô cảm hơn mình một chút, cái đó công nhận, nhưng nó cũng là người. Nó giống mình ở chỗ có cái bản năng giữ lại cảm xúc cho mình. Nó giống mình ở chỗ chỉ thương có vài người. Và chắc vì một lý do be bé nữa, đó là lúc đó nó ngồi kế mình, nên nó không khóc.

Hy vọng là thế. Vì mình biết nó không vô cảm tí nào.

Lúc con Trinh khóc, thực sự chỉ cần một chút xíu, chút chút chút xíu nữa thôi, mình cũng đã vỡ òa. Ừ, nhưng dù gì cái chút bẹo ấy cũng đã không đến. Nắm lấy tay nó, bình tĩnh nhau lại, thấy tay nó run bần bật làm mình phải dằn tim lại một lần nữa. Phải mạnh mẽ lên.

Lúc con Tâm nói, nó cứ nhìn mình, và mình biết nó cần. Nên mình nhìn lại. Và cười. Và làm cho nhau an ổn. Phải mạnh mẽ lên.

Cao Cường và Quốc Hoàng à, hai đứa bay đâu còn ghét nhau nữa, đúng không? Nhìn thẳng vào tim mình đi, và trả lời tao thử xem?

Quốc Cường à, tao xin lỗi, chân thành xin lỗi, vì đã không thể chấp nhận mày. Tao đã cố. Tim tao cũng đã trầy xước thê thảm vì mày, vì sự vô tâm vô tư thường trực và tình cảm dào dạt không đúng lúc của mày. Tao xin lỗi, vì không thể mang thêm nội tâm của mày trên vai, cũng như không thể để mày bước vào thế giới của tao. Vậy nên tao đã chọn bỏ mày lại. Tao xin lỗi.

Mai Thy à, Bư à, đừng khóc nữa. Nước mắt của hai người là cái làm tui đau, đau nhất chiều hôm ấy. Hy vọng đây sẽ là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng tui phải nhìn thấy nước mắt của hai người...

Ngọc à, tao muốn ôm mày lắm.

Như à, cười lên. Và mãi như thế, nhé?

Già à, tui cũng sẽ nhớ bà. Nhớ bà lắm. Ôm tui thì cứ ôm, cơ mà đừng ủi tui vào tường như thế chứ >///< Thương bà lắm, con người luôn khao khát yêu thương à.

Tuấn Huy à, xin lỗi. Tao không quen, và lý do chỉ có thế. Tao không được giống như người ta, nên làm ơn, đừng đau vì tao. Tao chưa bao giờ thôi ghét mày vì những cái lặt vặt, và cũng chưa bao giờ ngừng biết ơn mày vì tất cả những thứ khác. Xin lỗi. Cảm ơn.

Huy Vũ à, thật vui khi được làm một người bạn đặc biệt, kì quái, mất nết, hay bất kì thứ tính từ khác lạ gì đó mà mày dành cho tao. Chỉ cần biết đối với mày, tao khác với mọi người, thế là tốt lắm rồi. Thương mày nhiều, nhiều lắm, vì đã yêu quý tao.

Tâm à, đừng để tao phải ngại mỗi khi nói chuyện với mày. Đừng hỏi và bắt tao trả lời nữa. Đừng cố gắng với tao nữa, vì tao không thể đáp lại. Quên tao đi được thì tốt. Có lẽ mày không biết tao vui thế nào khi được giúp đõ, được bảo vệ đâu, vì tao có bao giờ nói ra...? Cảm ơn mày, vì đã yêu thương tao nhiều như thế. Và xin lỗi, khi không thể đáp lại bằng cùng cách thức đó. Chỉ cần mày đừng bao giờ nghĩ là tao ghét mày thôi. Tao không dại gì mà ghét những người yêu thương tao đâu... Chỉ là, cái thế giới của tao nó hẹp và nhát gan lắm, không thể cứ muốn đào vô là được... Chỉ có cách chờ nó tự xuất hiện, chờ nó tự nhảy vào lòng mình thôi... Nhưng mày thì không muốn chờ...

Đại Nghĩa à, đến cuối năm rồi mà tui vẫn chưa bình thường được với ông, tui xin lỗi. Nhưng ông làm tui khó xử quá. Tui không thể dùng từ "tha thứ", dù tui thực sự muốn, vì không ai có đủ quyền để "tha thứ" cho cái gọi là "tình cảm" được. Người ta phải đón nhận nó, trân trọng nó, chứ không phải coi nó như một thứ sai lầm và xấu xa để mà "tha thứ". Nhưng ông làm tui khổ lắm, xấu hổ lắm, ông à. Tui suýt khóc mấy lần vì những lời chọc ghẹo ác ý (tất nhiên, tui vẫn đủ tỉnh táo để có thể tìm chỗ để khóc một mình), và sao tui vẫn thấy như ông hại tui vầy nè? Tui ác lắm, đúng không? Vì đã để ông đóng vai người xấu... Xin lỗi, nhiều, nhiều lắm, vì không thể nói lời cảm ơn...

Tiên à, Đoan Vy à, xin lỗi vì đã không thể thích tụi bay... Dù có những khoảnh khắc và sở thích hợp nhau đến kì lạ, dù có sức chịu đựng nhau cũng kì lạ nốt, nhưng tao vẫn không thích được hai đứa bay, tao xin lỗi... Nhưng tao quý hai đứa, cũng như quý cái tình bạn của chúng mình lắm, và tao thề sẽ không có bất cứ hành động gì để phá vỡ nó cả... Phải mạnh mẽ lên... Cảm ơn tụi bay, vì đã yêu thương tao thật nhiều...


Mạnh mẽ lên, mạnh mẽ lên, mạnh mẽ lên... Phải cứng cỏi lên, phải sống làm sao cho không phải hối hận....


Ngày mai có lẽ cũng phải như thế... Ngày mai sẽ cố ôm thật nhiều, thật nhiều...

Sunday 13 May 2012

Sống.


Title: Sống.
Rating: K


Sống
cho hết những ngày xanh


...Câu chuyện về một linh hồn chỉ còn ba ngày...


...để sống cả một đời.



Ngày thôi việc.

"Làm việc cho hết ngày hôm nay đi, rồi thôi hẳn. Ngươi còn 3 ngày, hãy đi đi và làm cho chúng có ý nghĩa, ít nhất là đối với ngươi."

Frank đang làm công việc hằng ngày của mình - kiểm soát những linh hồn đi đến cõi âm, phân loại họ, đối mặt với sự phẫn nộ của một số và sự van nài của một số - thì giọng nói quen thuộc ấy vang lên trong đầu ông. Chẳng tin tức nào từ giọng nói ấy mà tốt đẹp được cả, và lần này thì thực sự tệ.

Ông đã tồn tại trên cõi đời này được bao nhiêu năm? Thực sự không nhớ nổi. Có lẽ đã đủ lâu, có lẽ chưa. Ngày qua ngày, ông cứ đều đặn thực hiện công việc của mình: người gác biên giới cõi dương. Đều đặn đến mức không còn biết thấy chán. Và đến bây giờ, khi nhìn lại, Frank già không thể ngăn bản thân tự hỏi, "Mình đã ngừng sống từ bao giờ?"

Một tay vẫn liên tục ghi chép, một tay vẫn nhanh gọn chỉ những linh hồn hướng họ cần đi, thi thoảng lại túm cổ và ném một số vào biển đỏ của địa ngục, tai vẫn ù điếc trước âm thanh hỗn tạp ghê rợn của vùng Biên Giới, Frank bắt đầu tính toán những nơi mình sẽ đến trong bảy ngày tới.

Và ông chợt thấy hoang mang, vì ông đã quên hết những mục tiêu sống của mình rồi.


Ngày 1.

Frank nhảy xuống từ Biên Giới, thả mình trôi giữa những đám mây lạnh ngắt và để mặc cho những cơn gió dữ dằn dồn dập chém lên toàn thân mình những nhát sắc lẻm. Lần đầu tiên trong rất nhiều, rất nhiều năm, tâm hồn ông mới được thanh thản thế này. Nó trống rỗng, và đang khao khát được lấp đầy, dù chỉ bằng cái lạnh tê cứng của bầu khí quyển.

Frank thấy mình đáp xuống một thành phố rộng lớn tấp nập, những tòa nhà cổ kính che khuất gần hết ánh mặt trời đang lặn, chỉ chừa ra đây đó một chút ánh hồng mỏng manh mà ấm áp.

Những người phụ nữ xinh đẹp đi thành từng nhóm nhỏ, họ mặc những bộ váy lộng lẫy và sang trọng, tay họ cầm dù và những chiếc nón rộng vành trên đầu họ rủ xuống những tấm voan che mặt mềm mại, làm gương mặt họ trở nên mờ ảo huyền bí; đầu họ ngẩng cao, những bước đi của họ căng thẳng mà duyên dáng. Và khi một người phụ nữ xấu xí, hay gầy còm, hay béo ú, hay chi đơn giản là không vừa mắt họ, đi ngang qua, họ che miệng cười khúc khích với những lời nói chẳng ăn nhập gì với vẻ ngoài cao sang của họ. Người này nối tiếp người kia, và cứ như thế.

Những người đàn ông tuy không đi thành nhóm nhưng cũng sang trọng không kém. Họ mặc áo măng tô, đầu đội nón cao và tay cầm những chiếc gậy batoong kiểu cách. Họ ngả nón chào các quý cô xinh đẹp, lén chỉnh lại áo xống khi đi ngang qua những tấm kính của các cửa tiệm, và dùng cây gậy batoong của mình để đánh tới tấp vào những con người bẩn thỉu mà họ khinh mạn, những người mà họ không phải e sợ.

Frank tiếp tục đi và tìm thấy một khu ổ chuột ẩm thấp bẩn thỉu nằm khuất ở một góc của cái thành phố tráng lệ ấy, nơi chứa đầy những đứa trẻ ốm yếu đang sẻ chia cho nhau từng khúc bánh mì, từng bịch thức ăn thừa mà chúng trộm từ đống đồ bỏ đi của các nhà hàng. Ông đứng nhìn chúng một hồi lâu, rồi thở dài và quay trở vào trung tâm thành phố.

Ông đứng ở nơi nổi bật nhất mà ông biết: một bục gỗ cao với chiếc dây thòng lọng đung đưa theo gió chiều. Ông rút từ trong túi áo ra một thứ hình quả trứng, rỗng ruột và được đẽo bằng đá, thân có vài chiếc lỗ méo mó. Frank đưa thứ kì lạ ấy lên miệng và bắt đầu thổi.

Âm thanh của nó buồn thê lương, khàn và vang vọng. Đám đông xung quanh ông càng lúc càng dày đặc, họ trầm trồ và tán thưởng thứ nhạc cụ kì lạ, ca tụng cái nghệ thuật của nó và của người nghệ sĩ. Họ gật gù với nhau, ném lên nơi giàn treo cổ kia những ánh mắt thèm muốn.

Khi giai điệu chấm dứt, những tiếng vỗ tay rào rào vang lên. Frank lịch sự cúi đầu chào, mắt ông không rời khỏi những bàn tay đang phe phẩy những xấp tiền láng cóng và những khuôn mặt nịnh hót, của cả đàn ông lẫn đàn bà. Họ cố leo lên giàn treo cổ, van nài ông bán cho họ thứ nhạc cụ mê hoặc kia. Họ mải nhìn vào chiếc vỏ trứng có lỗ bằng đá trên tay ông, mà không nhìn thấy nụ cười đau thương trên gương mặt Frank già.

Trong một cái chớp mắt, bằng cách nào đó, Frank hốt hết sạch những đồng tiền đang được vung lên không trung. Và trước khi bất kỳ ai kịp phản ứng, Frank thảy chiếc nhạc cụ vào giữa đám đông mù quáng. Bỏ mặc sự hỗn loạn đầy bạo lực với những tiếng gào rú chói tai sau lưng, Frank xuất hiện ngay giữa những đứa trẻ ăn mày. Ông mỉm cười, đưa xấp tiền cho đứa bé lớn nhất. "Đừng chết, tất cả các cháu." Ông vỗ vai đứa bé. Nó gật đầu, và ông biến mất. Cùng sống, hay chết cô độc, đó là lựa chọn mà tự chúng phải đối mặt.

Tối ngày hôm ấy, ông lao công già đều đặn lia những nhát chổi loạt xoạt ở khu giàn treo cổ. Trong đống bụi đất và rác rưởi ánh lên màu trắng ngà của những mẩu đá mỏng, vỡ tan.



Ngày 2.

Frank thấy mình đáp xuống một rừng trúc. 



- - -


[COLOR="Navy"][margin=800][B]Title:[/B] Sống.

[B]Rating:[/B] K

[CENTER][COLOR="RoyalBlue"][B][I][FONT="Times New Roman"][SIZE="5"]Sống[/SIZE][/FONT][/I][/B][/COLOR]
[COLOR="Green"][FONT="Verdana"][SIZE="1"]cho hết những ngày xanh[/SIZE][/FONT][/COLOR][/CENTER]

[I][COLOR="Silver"][RIGHT]...Câu chuyện về một linh hồn chỉ còn hai ngày...

...để sống cả một đời.[/RIGHT][/COLOR][/I]


[B][FONT="Courier"]Ngày thôi việc.[/FONT][/B]

[I]"Làm việc cho hết ngày hôm nay đi, rồi thôi hẳn. Ngươi còn 2 ngày, hãy đi đi và làm cho chúng có ý nghĩa, ít nhất là đối với ngươi."[/I]

Frank đang làm công việc hằng ngày của mình - kiểm soát những linh hồn đi đến cõi âm, phân loại họ, đối mặt với sự phẫn nộ của một số và sự van nài của một số - thì giọng nói quen thuộc ấy vang lên trong đầu ông. Chẳng tin tức nào từ giọng nói ấy mà tốt đẹp được cả, và lần này thì thực sự tệ.

Ông đã tồn tại trên cõi đời này được bao nhiêu năm? Thực sự không nhớ nổi. Có lẽ đã đủ lâu, có lẽ chưa. Ngày qua ngày, ông cứ đều đặn thực hiện công việc của mình: [I]người gác biên giới cõi dương[/I]. Đều đặn đến mức không còn biết thấy chán. Và đến bây giờ, khi nhìn lại, Frank già không thể ngăn bản thân tự hỏi, [I]"Mình đã ngừng sống từ bao giờ?"[/I]

Một tay vẫn liên tục ghi chép, một tay vẫn nhanh gọn chỉ những linh hồn hướng họ cần đi, thi thoảng lại túm cổ và ném một số vào biển đỏ của địa ngục, tai vẫn ù điếc trước âm thanh hỗn tạp ghê rợn của vùng Biên Giới, Frank bắt đầu tính toán những nơi mình muốn đến.

Và ông chợt thấy hoang mang, vì ông đã quên hết những mục tiêu sống trước kia của mình rồi.


[B][FONT="Courier"]Ngày 1.[/FONT][/B]

Frank nhảy xuống từ Biên Giới, thả mình trôi giữa những đám mây lạnh ngắt và để mặc cho những cơn gió dữ dằn dồn dập chém lên toàn thân mình những nhát sắc lẻm. Lần đầu tiên trong rất nhiều, rất nhiều năm, tâm hồn ông mới được thanh thản thế này. Nó trống rỗng, và đang khao khát được lấp đầy, dù chỉ bằng cái lạnh tê cứng của bầu khí quyển.

Frank thấy mình đáp xuống một thành phố rộng lớn tấp nập, những tòa nhà cổ kính che khuất gần hết ánh mặt trời đang lặn, chỉ chừa ra đây đó một chút ánh hồng mỏng manh mà ấm áp.

Những người phụ nữ xinh đẹp đi thành từng nhóm nhỏ, họ mặc những bộ váy lộng lẫy và sang trọng, tay họ cầm dù và những chiếc nón rộng vành trên đầu họ rủ xuống những tấm voan che mặt mềm mại, làm gương mặt họ trở nên mờ ảo huyền bí; đầu họ ngẩng cao, những bước đi của họ căng thẳng mà duyên dáng. Và khi một người phụ nữ xấu xí, hay gầy còm, hay béo ú, hay chi đơn giản là không vừa mắt họ, đi ngang qua, họ che miệng cười khúc khích với những lời nói chẳng ăn nhập gì với vẻ ngoài cao sang của họ. Người này nối tiếp người kia, và cứ như thế.

Những người đàn ông tuy không đi thành nhóm nhưng cũng sang trọng không kém. Họ mặc áo măng tô, đầu đội nón cao và tay cầm những chiếc gậy batoong kiểu cách. Họ ngả nón chào các quý cô xinh đẹp, lén chỉnh lại áo xống khi đi ngang qua những tấm kính của các cửa tiệm, và dùng cây gậy batoong của mình để đánh tới tấp vào những con người bẩn thỉu mà họ khinh mạn, những người mà họ không phải e sợ.

Frank tiếp tục đi và tìm thấy một khu ổ chuột ẩm thấp bẩn thỉu nằm khuất ở một góc của cái thành phố tráng lệ ấy, nơi chứa đầy những đứa trẻ ốm yếu đang sẻ chia cho nhau từng khúc bánh mì, từng bịch thức ăn thừa mà chúng trộm từ đống đồ bỏ đi của các nhà hàng. Ông đứng nhìn chúng một hồi lâu, rồi thở dài và quay trở vào trung tâm thành phố.

Ông đứng ở nơi nổi bật nhất mà ông biết: một bục gỗ cao với chiếc dây thòng lọng đung đưa theo gió chiều. Ông rút từ trong túi áo ra một thứ hình quả trứng, rỗng ruột và được đẽo bằng đá, thân có vài chiếc lỗ méo mó. Frank đưa thứ kì lạ ấy lên miệng và bắt đầu thổi.

Âm thanh của nó buồn thê lương, khàn và vang vọng. Đám đông xung quanh ông càng lúc càng dày đặc, họ trầm trồ và tán thưởng thứ nhạc cụ kì lạ, ca tụng cái nghệ thuật của nó và của người nghệ sĩ. Họ gật gù với nhau, ném lên nơi giàn treo cổ kia những ánh mắt thèm muốn.

Khi giai điệu chấm dứt, những tiếng vỗ tay rào rào vang lên. Frank lịch sự cúi đầu chào, mắt ông không rời khỏi những bàn tay đang phe phẩy những xấp tiền láng cóng và những khuôn mặt nịnh hót, của cả đàn ông lẫn đàn bà. Họ cố leo lên giàn treo cổ, van nài ông bán cho họ thứ nhạc cụ mê hoặc kia. Họ mải nhìn vào chiếc vỏ trứng có lỗ bằng đá trên tay ông, mà không nhìn thấy nụ cười đau thương trên gương mặt Frank già.

Trong một cái chớp mắt, bằng cách nào đó, Frank hốt hết sạch những đồng tiền đang được vung lên không trung. Và trước khi bất kỳ ai kịp phản ứng, Frank thảy chiếc nhạc cụ vào giữa đám đông mù quáng. Bỏ mặc sự hỗn loạn đầy bạo lực với những tiếng gào rú chói tai sau lưng, Frank xuất hiện ngay giữa những đứa trẻ ăn mày. Ông mỉm cười, đưa xấp tiền cho đứa bé lớn nhất. [I]"Đừng chết, tất cả các cháu."[/I] Ông vỗ vai đứa bé. Nó gật đầu, và ông biến mất. Cùng sống, hay chết cô độc, đó là lựa chọn mà tự chúng phải đối mặt.

Tối ngày hôm ấy, ông lao công già đều đặn lia những nhát chổi loạt xoạt ở khu giàn treo cổ. Trong đống bụi đất và rác rưởi ánh lên màu trắng ngà của những mẩu đá mỏng, vỡ tan.



[B][FONT="Courier"]Ngày 2.[/FONT][/B]

Frank thấy mình đáp xuống một rừng trúc. Ông đã bay lang thang cả đêm, vượt qua biển lớn và những ngọn hải đăng rực sáng, để rồi nghỉ chân ở cánh rừng thanh bình này. Bình minh bắt đầu buông lơi những tia sáng đầu tiên, phủ một lớp hồng ấm áp lên những tầng mây thơ thẩn. Những vì sao dần mờ đi, nhường chỗ cho vầng ánh dương chậm rãi nhô lên khỏi đường chân trời.

Frank hít một hơi thật dài, thật sâu, lắng nghe tiếng rì rào dịu dàng của những hàng cây xanh mướt. [I]"Thật chậm rãi, thật an bình..."[/I], ông thầm nghĩ.

Cả buổi sáng ngày hôm ấy, ông nằm dài trong rừng trúc và tà tà tận hưởng ánh nắng ấm áp của mặt trời khẽ mơn trớn trên mặt, thu vào kí ức từng mùi hương, từng tiếng động. Hương thoang thoảng dịu ngọt của rừng cây. Hương ẩm ướt của mặt đất mềm mại. Tiếng chân của những chú thỏ muôn đời vội vã. Tiếng của những chú chim sặc sỡ luôn miệng líu lo trên những ngọn cây, làm chúng khẽ oằn xuống và đánh rơi mất vài chiếc lá khi những chú chim chuyền cành.

Frank biết, rất rõ, rằng mình không phải đang phí thời gian.

Đến trưa, ông rời khỏi rừng trúc với một cái ngoảnh nhìn lại đầy nuối tiếc, và đi về hướng có hơi người. Ông nhớ những người sống quá - thật tốt khi được sống giữa những con người cứng cáp sau khi đã phải tiếp xúc với những linh hồn lạnh lẽo quá lâu.

Ông đến một thôn làng lớn, nơi giăng đầy những lồng đèn, lụa đỏ với những tiếng pháp lép bép đùng đoàng vui tai. Ông nghe hai người đứng ở cửa làng nói chuyện với nhau:

- Con gái trưởng thôn sắp tung cầu hoa chọn chồng đấy, đi xem chứ?

- Có định chen vào bắt không? Thử xem vận may cậu đến đâu?

- Giỡn hoài...

Họ đi xa dần, rẽ vào một khúc quanh. Frank mỉm cười và đi về nơi đang náo nhiệt nhất.

"Chậc, có đến cả trăm người chứ không chơi" - Frank thầm nhẩm đến khi đến được trung tâm của thôn - ngôi nhà rộng lớn của trưởng thôn, với nhiều hoa đèn và những con người sang trọng hơn cả. Đám đông vây quanh căn nhà lộng lẫy thì toàn là thanh niên trai tráng, đa phần đều rách mướp và ốm nhách. Một số sang trọng khác phân bố trải đều trong đám đông, gương mặt họ ánh lên vẻ hung ác và nham hiểm. Frank nhìn lên tầng cao của tòa nhà, nơi một lão già mập ú, tay núng nính những mỡ và vòng vàng, nhẫn bạc đang ngồi ưỡn bụng trên chiếc ngai gỗ được chạm khắc tinh xảo, gương mặt lão mang cùng một nụ cười đáng khinh với lũ sang trọng trong đám đông.

Đứng bên cạnh lão là một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần, nàng mặc một chiếc áo gấm đỏ rực rỡ, tay cầm một quả cầu bằng vàng rỗng ruột. Tuy nhìn từ xa, nhưng Frank vẫn có thể thấy đôi mắt nàng đong đầy đau đớn. Ông dõi mắt theo hướng nhìn của nàng, và nó đưa ông đến đôi mắt của một cậu trai khác - một đôi mắt đầy khổ sở và phẫn nộ. Tay cậu ta nắm lại thành đấm, chặt đến mức có những giọt máu lặng lẽ rơi xuống mặt đường. Frank khẽ lắc đầu - có vẻ như kết quả của sự kiện này đã được định sẵn: cô gái sẽ phải tung quả cầu vào một hướng xác định, được bắt - và có thể là được giành lấy - bằng những người nhất định; cô sẽ có một số phận nhất định, và cả cái thôn này cũng thế.

- Hỡi toàn thể các người dân, các ngươi đến đây hôm nay để chứng kiến một sự kiện quan trọng. Theo tục lệ, người con gái đầu tiên của gia đình trưởng thôn sẽ tung cầu hoa để chọn ra đấng lang quân cho mình. Người đàn ông may mắn sẽ cùng với trưởng nam của gia đình trưởng thôn kế thừa sản nghiệp, tiếp quản việc coi sóc thôn làng này của chúng ta. Đám cưới sẽ được tiến hành trong bảy ngày tới. Và thời khắc này đây... Nghi thức bắt đầu!

Thiếu nữ quay mặt đi khỏi người con trai, cố nuốt đi những giọt nước mắt chực tuôn trào nơi khóe mi. Ánh nhìn của nàng lưu luyến ở những vệt đỏ như máu trên bầu trời của buổi chiều tà u buồn một chút, rồi nàng nhắm hẳn mắt lại. Nàng xoay vài vòng một cách duyên dáng, tà áo đỏ tươi của nàng bay phấp phới trong gió chiều.

Và quả cầu được tung ra.

Frank mỉm cười, hít vào thật sâu và thổi phù một cái.

Ngọn gió chiều thu bỗng trở mạnh, đẩy trái cầu nhẹ hẫng đáng thương kia sang một hướng khác.

Frank quay lưng bước đi, nụ cười trên mặt ông toét đến tận mang tai khi ông biết một bàn tay lem máu đã bắt được quả cầu. Tiếng reo hò của đám đông vang vọng, có cả phẫn nộ lẫn mừng vui. Một trận hỗn loạn đang diễn ra sau lưng, nhưng Frank không nhìn lại. Cậu trai ấy cần có ý chí sinh tồn mạnh mẽ nếu muốn gánh lấy cái trách nhiệm kia, và nếu cậu ta còn không thể giữ cho chặt quả cầu bé xíu trên tay... thì đó là một sự bất lực mà cậu ta cần phải tự biết nhận thức.

Frank dành đêm đó để sống cho mình. Ông cưỡi những con hổ to lớn chạy khắp đồng cỏ mênh mông. Ông níu chân những chú chim để chúng ném ông vút bay lên bầu trời. nâng niu những chú cáo con đi săn mồi lần đầu trong đời với bộ lông cam đỏ và ấm áp.

Và khi tiếng chuông chùa vang vọng rộng khắp, Frank mỉm cười, buông tay tất cả để tan vào không trung. Không ai biết liệu ông có trở về vùng Biên Giới hay không, có hòa vào đất mẹ hay bình thản đi tiếp vào kiếp sau. Không ai biết cả.


- - -


Nhiều năm sau đó, ở một thành phố lộng lẫy nọ, phong trào Công nhân nổ ra


[B][FONT="Courier"][/FONT][/B]

Saturday 12 May 2012

Elfia


Looney Felicia Glinx


Họ và tên: Looney Felicia Glinx .

Tuổi: 11

Ngày tháng năm sinh: 26/12/1971

Quê quán: Thảo nguyên BlueFleik, nơi những đồng cỏ trải dài đến vô tận và trắng xóa mỗi khi đông về.

Giới tính: Nữ

Ngoại hình: Tóc màu vàng nhạt, mắt xanh biếc. Nhỏ người, nhưng không phải dạng ốm yếu.

Tính cách: Luôn bình thản và dễ chịu. Thường xuyên mang một nụ cười dịu dàng, ngay cả khi đang nói chuyện. Khá cẩn trọng và điềm tĩnh, thích sống theo ý mình nhưng vẫn không quên suy xét đến lợi ích của người khác trước khi hành động. Thường thì không ai đoán được cô ấy đang nghĩ gì, phần lớn là vì sự bình thản đến mức thờ ơ của cô ấy và khả năng giấu cảm xúc thật cực kì tốt, nhưng ở bên cô, ai cũng có thể cảm thấy an toàn. Cô sẵn sàng bảo vệ vô điều kiện những người cô yêu thương, bất chấp lý trí và hiểm nguy.

Vật nuôi: Moonie - Một con mèo đen tuyền, mắt xanh lơ và cực kì thông minh. Có thể chạy rất nhanh.

Nghề nghiệp: Học sinh.

Các thông tin khác: Lớn lên trong một gia đình Muggle bình thường ở thảo nguyên BlueFleik, sống với bố mẹ và một người anh trai làm phi công thường xuyên vắng nhà. Năm 9 tuổi mất đi cả gia đình lẫn họ hàng, chỉ còn người anh ở xa nay trở về chăm sóc em mình. Anh của Looney mang cô đến London, và chính ở nơi đây cô đã nhận được giấy thông báo nhập học Hogwarts...

Cô rất thích đọc sách, bất kể thể loại gì (nhưng đặc biệt thích thể loại phiêu lưu và kì ảo), và cô cũng rất thích nghe nhạc cũng như ca hát. Thích màu xanh dương, tuyết và gió lộng. Không thích phải phát biểu hay trình bày giữa đám đông, và rất ghét làm việc với những con số. Rất yêu động vật.

 

Thursday 10 May 2012

Pottermore

.Clothing.

Wizards at large in the Muggle community may reveal themselves to each other by wearing the colours of purple and green, often in combination. However, this is no more than an unwritten code, and there is no obligation to conform to it. Plenty of members of the magical community prefer to wear their favourite colours when out and about in the Muggle world, or adopt black as a practical colour, especially when travelling by night.
The International Statute of Secrecy laid down clear guidelines on dress for witches and wizards when they are out in public.
When mingling with Muggles, wizards and witches will adopt an entirely Muggle standard of dress, which will conform as closely as possible to the fashion of the day. Clothing must be appropriate to the climate, the geographical region and the occasion. Nothing self-altering or adjusting is to be worn in front of Muggles.
In spite of these clear instructions, clothing misdemeanours have been one of the most common infractions of the International Statute of Secrecy since its inception. Younger generations have always tended to be better informed about Muggle culture in general; as children, they mingle freely with their Muggle counterparts; later, when they enter magical careers, it becomes more difficult to keep in touch with normal Muggle dress.

Older witches and wizards are often hopelessly out of touch with how quickly fashions in the Muggle world change; having purchased a pair of psychedelic loon pants in their youth, they are indignant to be hauled up in front of the Wizengamot fifty years later for arousing widespread offence at a Muggle funeral.
 
The Ministry of Magic is not always so strict. A one-day amnesty was announced on the day that news broke of Lord Voldemort's disappearance following Harry Potter's survival of the Killing Curse. Such was the excitement that witches and wizards took to the streets in their traditional clothes, which they had either forgotten or adopted as a mark of celebration.

Some members of the magical community go out of their way to break the clothing clause in the Statute of Secrecy. A fringe movement calling itself Fresh Air Refreshes Totally (F.A.R.T.)* insists that Muggle trousers 'stem the magical flow at source' and insist on wearing robes in public, in spite of repeated warnings and fines.** More unusually, wizards deliberately adopt laughable Muggle confections, such as a crinoline worn with a sombrero and football boots.***

By and large, wizard clothing has remained outside of fashion, although small alterations have been made to such garments as dress robes. Standard wizard clothing comprises plain robes, worn with or without the traditional pointed hat, and will always be worn on such formal occasions as christenings, weddings and funerals. Women's dresses tend to be long. Wizard clothing might be said to be frozen in time, harking back to the seventeenth century, when they went into hiding. Their nostalgic adherence to this old-fashioned form of dress may be seen as a clinging to old ways and old times; a matter of cultural pride.

Day to day, however, even those who detest Muggles wear a version of Muggle clothing, which is undeniably practical compared with robes. Anti-Muggles will often attempt to demonstrate their superiority by adopting a deliberately flamboyant, out-of-date or dandyish style in public.

* President Archie Aymslowe
** To date, they appear to have been taken as cult members by Muggles.
*** These are generally taken by Muggles to be students on a dare.


Saturday 5 May 2012

All that is gold does not glitter - J.R.R.Tolkien

All that is gold does not glitter,
Not all those who wander are lost;
The old that is strong does not wither,
Deep roots are not reached by the frost.

From the ashes a fire shall be woken,
A light from the shadows shall spring;
Renewed shall be blade that was broken,
The crownless again shall be king.
 
Mình có nên vì bài thơ này mà đi đọc Lord of the Rings bằng tiếng Anh không ;___;  Tự dưng liên tưởng đến Harry, Draco và một con phượng hoàng rực lửa... 

Sunday 22 April 2012

Lý thuyết.

Vốn đã suy nghĩ về cái gọi là "lý thuyết" này từ rất lâu, nhưng sau khi ngồi đọc lại Chobits trong một ngày, những suy nghĩ cũng mạch lạc hơn được một chút.

"Một món quà bao giờ cũng đẹp. Khi ta nhận hay cho một món quà, ta cũng đẹp lây vì món quà đó." - Vừa nhắm mắt vừa mở của sổ.

Đó là lời một người bố dạy con. Đó, là lý thuyết. Về những món quà, và những người tặng quà. Nhưng hiển nhiên, thực tế đâu phải lúc nào cũng như thế?

Một món quà hối lộ, có đẹp không? Một món quà để lấy lòng và lợi dụng, có đẹp không? Và có từ nào thích hợp hơn từ quà để gọi chúng không?

Hình như là không.

Và từ quà bỗng trở nên thật phức tạp, khác xa so với cái lý thuyết của nó. Bỗng nảy sinh những món quà thực sự, những món quà dơ bẩn, và cả những món quà vớ vẩn và xấu xí. Bỗng liên tục có những khái niệm đắp thêm vào cho lý thuyết. Như một món quà phải đến từ trái tim, phải là kết tinh của lòng thành và tình cảm.đừng để mình bị lừa phỉnh, bị làm mờ mắt bởi những món quà, vì không phải chúng đều tốt cả đâu.

Ừ, và đó chỉ mới là một ví dụ.


Đọc lại Chobits, chợt nhận ra rằng, Chii là một tâm hồn được xây dựng từ lý thuyết. Chii hay hỏi những điều mà con người luôn cho rằng mình biết rất rõ. Chii hỏi về đau. Về mỉm cười. Về nước mắt. Chii hỏi rất nhiều, và những câu trả lời Chii nhận được là gì? Là những lý thuyết.

 Không phải thứ lý thuyết nào cũng giống nhau, cũng "đồng bộ" về cách diễn đạt. Nó tùy thuộc vào việc người truyền kiến thức kia đã học được những khái niệm ấy như thế nào.

Thử hỏi bất kỳ ai đó về khái niệm "đau" xem. Có người sẽ nói, đó là cảm giác khi thấy một sinh linh chết đi mà chưa sống được trọn vẹn cuộc đời mình, và cảm giác đó sẽ càng mãnh liệt hơn, nếu như ta yêu thương sinh linh đó. Có người sẽ nói, đau là khi ta bị xúc phạm, bị làm tổn thương. Đau là khi con dao cứa vào tay ta tóe máu. Đau là khi bất lực trước sự buồn khổ của những người ta trân trọng.

Đấy chỉ mới là một khái niệm. Một cảm giác cơ bản nhất của con người. Một khái niệm mà ai cũng có thể hiểu, và có thể diễn đạt thành lời ở một mức độ nào đó.

Nói nôm na, đó mới chỉ là một trong những khái niệm đơn giản nhất.



Và đó là những lý thuyết mà từng người, từng người đã dạy cho Chii. Chưa hề tiếp xúc với cuộc đời, nên những lý thuyết ấy vẫn tươi nguyên trong Chii, chưa bị lớp tro thời gian làm hoen ố.

Chii có tốt không? Có những suy nghĩ, những hành động đơn thuần làm ta ngưỡng mộ không? Hình như là có.

Giống như một đứa trẻ chập chững học những bước đầu tiên: học nghe, học nói, học hiểu và cảm nhận.

Đơn thuần và ham học hỏi.

Hai yếu tố tốt đẹp đó sẽ giấu đi những lý thuyết đơn thuần vào sâu thẳm trong tâm trí, sâu đến nỗi không ai buồn nhặt nó lên để dùng mà nhìn đời.

Những bộ óc đơn thuần, những lý thuyết đơn thuần, sẽ bị sự phức tạp vĩ đại của hiện thực nuốt chửng. Những con người ham học hỏi sẽ không ngần ngại làm xúc tác cho quá trình ấy. Họ tiếp thu tất cả những phức tạp có thể, thu thập hết những thứ mà họ cho rằng mình sẽ cần để tự vệ, và bảo vệ.

Như một cái cây sinh trưởng quá tốt, mọc ra quá nhiều, quá nhiều, quá nhiều nhánh. Để rồi bị nhấn chìm bởi chúng. Khi ấy con người không thể nhìn thấy cái cây nữa và bèn dùng một vài trong vô số những chiếc cành cho cuộc sống.

Khi được hỏi đến, mỗi người thường lục tìm cái gốc cây của mình, và giải đáp câu hỏi họ có theo cách họ học được. Nhưng điều đó không có nghĩa là họ sẽ sử dụng cái cây ấy. Đa số người thích dùng cành hơn.

Đó là số phận bi thảm của những lý thuyết "chân chính".


Bản thân tôi rất không thích những khi người ta cười phì, phẩy tay và chê bai rằng một số thứ chỉ là lý thuyết suông. Câu nói ấy có thể xuất hiện ở nhiều dạng khác, như nó chỉ tồn tại trong những câu chuyện cổ tích; lý thuyết ấy cổ lỗ sĩ lắm rồi; thực tế không bao giờ như thế được đâu.

Tôi không nói ai sai cả. Nhưng tôi tin, rằng đó là cái gốc, cái rễ, cái làm hình thành nên nhân cách của mỗi người trong chúng ta. Lý thuyết là cái hướng dẫn ta làm người, như lúc ta còn bé.

Liệu thế giới này có trở nên tốt đẹp hơn, nếu ta chỉ biết đến những lý thuyết cơ bản nhất? Như quà là tấm lòng, cười là vui, khóc là buồn, ôm là yêu thương? Như thầy cô là để dạy những điều hay, những người công an luôn quang minh chính trực là để bảo vệ cộng đồng, và bạn bè là để bảo vệ nhau?

Và sống với sự nguyên sơ ấy?



Chii tốt. Những đứa bé tốt. Những con người vừa được lý thuyết xây nên đều tốt, đều lý tưởng.

Nhưng ừ, đó vẫn chỉ là lý thuyết.

Những cái cây vẫn luôn phải có cành.

Vấn đề chỉ là, ta chọn lấy gì để dùng cho đời ta.



Cuộc đời vốn là kết quả của những sự lựa chọn mà.







22/04/2012
Lảm nhảm về một thứ lớn đến nỗi không nhìn thấy hết được.

Friday 20 April 2012

Tom Felton's music collection ♥

So here's the tracklist so far. I just brought the whole thing from http://feltbeats.com/music/ and pasted them here:
  • “Silhouettes in Sunsets” (2008)
        - Related video


  • “Time Isn’t Healing” (2008)
        - Related video
        - Lyrics


  • “Time Well Spent” (2008)
        - Related video
        - Lyrics


  • “Right Place, Right Time” (2008)
        - Related video
        - Lyrics


  • “Under Stars” (2008)
        - Related video
        - Lyrics


  • “One of These Days” (2008)
        - Lyrics
        - Related video


  • “All I Need” (2008)
        - Lyrics 


  • “I’ll Be There” (2008)
        - Lyrics


  • “In My Arms” (2008)
        - Lyrics


  • “If You Could Be Anywhere” (2009)
        - Lyrics 


  • “If that’s alright with you”
        - Lyrics


  • “Father of Mine”
        - Lyrics


  • “Convinced”
        - Lyrics


  • “Let’s Take it Back”
        - Lyrics


  • “We Belong”
        - Lyrics


  • “When Angels Come”
        - Lyrics



I think I'll make a collection of his songs, and pack it in a rar file for easy downloading. Soon. Cuz he's one of my favourite idols ever!

Dedicated to Tom Felton and his fans. Please support him by buying the real album on iTunes (or somewhere else I don't know ;____;)

Credits to http://feltbeats.com/music/, thank you guys so much *hugs*

*Edited in April 29th, 2012:

So here's the link for .rar file: http://www.mediafire.com/?cs7uuatjwwld3wx. Please note that I didn't buy these songs. I just downloaded the vids from Youtube and convert them to .mp3 files, then packed them into a .rar one. Please buy the album for high quality songs. I'm just sharing what I have :)

*sorry for babbling so much xD*