Thursday 24 May 2012

Random Storage

Just random things to remember and have a good laugh about :))


Come back, while it's still transparent blue

Title: Come back, while it's still transparent blue.
Pairing: Draco x Harry
Rating: T for bad language and some snogging :)
Disclaimer: I don't own them nor their world, J.K. Rowling does. This is just how I try to make them mine.
A/N: no slash. Just a dreamy girl with a peaceful world she always longs to have.



.Come back, while it’s still transparent blue.


Like drowning yourself into a Pensive
and gathering any pieces within reach.


60.

Draco walks down the wooden steps, smile faintly when he sees the back of his Harry, whose hands are busy making the first cups of coffee of the day. He’s humming some random who-know-whose melodies, not that Draco cares much about Muggle music anyway. He steps forward and gives that broad back a slight hug.

- Morning – He nuzzles into Harry’s neck and gives it a kiss. Like usual.

Harry turns around, puts a kiss onto Draco’s forehead and a cup of warm coffee into Draco’s hands.

- Morning – He smiles. Like usual.

- What time will Scorpius come over? – Draco asks and sips some coffee. It has always been good like this, with two cubes of sugar and five spoons of dense milk, but today its flavor seems different somehow – Did you change the coffee beans?

- Oh yeah, Ron and Hermione was back from Brazil and sent us 2 big packs of fresh coffee beans this morning. I found those in our doorstep when I went to get the newspaper – Harry points to a corner of the kitchen, where two big bags of coffee beans are lying lazily – and Scorpius will be here at 4pm, together with his wife, as he told me last week.

- Tsk, I kinda miss them.

- Come on, it has only been… what … 2 months? – Harry chuckles quietly. He hasn’t forgotten the time when Draco freaked out completely, not that he really admitted it, when Scorpius left home to find his girlfriend for 3 years. Draco almost Apparated haphazardly all over the world just to find his son, and Harry was always with him to make sure their journey was just a long honeymoon, not a suicidal attempt. Who knows if Draco lost his eyebrows somewhere in India? Harry is sure to be nagged to death then. After those 3 years, their newly-bought house was full of souvenirs of any wicked kinds: a leaf-cauldron from the Amazon Forest (hell, who can possibly believe that cauldrons made from some weird leaves actually exist? Harry was so tempted that he totally ignored Draco’s scornful glare whenever that cauldron appeared in his sight), … There was even an electrical guitar from North America that Harry desperately insisted on buying although he had no idea how to use it, not that Draco would allow him to if he had actually heard its sound before…

- 2 months is 61 days, 1464 hours, 87840 minutes, and 5270400 seconds – Draco pouted in a very un-Malfoy-ish way – That spoiled kid, never give us a damn whenever his twitty wife is around…

Harry laughed aloud. He feels lucky to have survived long enough too see a pouting Malfoy. Everyday.

Holding each other’s hand, Harry and Draco walk to their small garden, which is filled with lilys and white orchids. They sit together on a long wooden bench, waiting for the dawn. One hand of Draco is still holding the half-filled cup of coffee, and the other slowly caressing his lover’s ever-messy-and-silky hair, while Harry can’t keep his gaze off the now wrinkled face of Draco, with the ever-shining silver eyes and locks of blond hair now turning into a fine platinum color. First rays of sunlight slowly cover those features, a sight that can always take Harry’s breath away. Everyday.

- Hey, can we break a rule today? – Harry’s words are barely a whisper. He smiles and places his head on Draco’s shoulder.

- Which one? – Draco presses his head softly to his lover’s.

- The Muggle cooking one. I’m so damn lazy today.

- Oh Salazar – Harry can feel waves of chuckles in Draco’s chest – Fine, sloth.

- Hey!

Draco places a kiss on Harry's forehead, and they smile.

Just a normal morning.







51.

- Cái gì đây? - Draco nhíu mày chọt chọt vào cái mặt cười vàng chóe trên màn hình... gì nhỉ... máy tính?

- Yahoo... Messenger... Nếu tớ đang đọc đúng mục trong cái tờ chỉ dẫn chi chít chữ này... - Harry quay nghiêng quay ngửa xấp giấy "Hướng dẫn sử dụng máy tính và một số ứng dụng cơ bản" mà Dudley đã soạn ra cho cậu. Đến khổ, chẳng có cái mặt cười nào trong đống giấy này cả - Và đừng có chọt vào nó nữa, màn hình đâu có cảm ứng được đâu!

- Harry - Draco nghiến răng, ôm đầu lăn vật xuống ghế -Tớ đang bắt đầu nghĩ rằng cái quyết định "Sống như Muggle" này của cậu là chuyện điên khùng nhất, đần độn nhất, nhảm nhí nhất...

- Im lặng nào - Harry đá đá chân vào cái xác đang lèm bèm bên cạnh - Tớ không muốn chúng ta trở thành 2 lão già mù công nghệ...

- Phù thủy thì cần quái gì đến công nghệ cơ chứ??? Và tớ chưa có già! - Draco hậm hực trừng mắt lườm cái tên đầu tóc bù xù đang cầm cặp tai nghe đỏ tươi lên, trầm ngâm nghiên cứu - Cái đó là cái quái gì thế?

- Đừng đùa, Muggle có thể làm những thứ khiến phù thủy chúng ta rớt cả mắt ra ngoài đấy. Cậu cũng phải tự nhận rằng mình chẳng biết câu thần chú nào để xay sinh tố cơ mà. Và đừng quên là cậu đã hớn hở tra hỏi tớ mấy ngày trời về giấy làm từ gỗ, máy in, máy photo,... - Harry cười khổ khi thấy sống lưng mình ớn lạnh. Tốt nhất là không nên ghẹo Draco dai quá, kẻo tối nay lại lãnh đủ. Cậu quay đầu nhìn tên người yêu đang cau có của mình, tay giơ lên cặp tai nghe - Dùng cái này có thể nghe nhạc được ấy, thử không? - Cậu mỉm cười sáng rỡ.

Draco đảo mắt và uể oải ngồi dậy ôm lấy tấm lưng ấm áp kia, để mặc cho Harry chụp cặp tai nghe lên đầu mình. "Đằng nào thì công nghệ Muggle cũng không tệ lắm, tính đến lúc này", cậu nhủ thầm. Nhưng thực chất là cậu chẳng thể nào nói "không" khi Harry trưng ra cái nụ cười lóa mắt ấy cả.

Harry thấy hơi lo lắng khi nhạc đã bật được một lúc khá lâu rồi mà Draco vẫn không có phản ứng. Cậu chuẩn bị cất tiếng hỏi thì thấy thằng người yêu lầm bầm:

- Tớ thích bộ loa hơn - Đôi mắt sáng bạc nhìn thẳng vào Harry, ấm áp - Nghe chung được với nhau.

Harry ngẩn ngơ một chút, rồi bật cười - nụ cười mà Draco thích nhất - và rướn người hôn người đàn ông tóc vàng một cái thật sâu.


45.

"Kính coong ~~~"

"Kính coong ~~~~~"

"Kínhhhhhhh coooooonggggg ~~~~!!!"

- Ra đây ra đây! - Trong căn hộ nhỏ vang lên những tiếng 'bịch bịch' ồn ã - Draco, ném cho tớ cái áo choàng!

- Tự vào mà lấy! - Một giọng nói cáu kỉnh và ngái ngủ gào lên.

- Mau lên! Muốn tớ ra tiếp khách với độc chiếc quần xà lỏn này à????

Có tiếng gầm gừ hậm hực, tiếp theo đó là những tiếng 'bịch bịch' lớn dần và 'cạch', cánh cửa mở ra.

- Xin chào, cho hỏi có chuyện g.... Scorpius?! - Harry trợn tròn mắt nhìn cậu trai tóc vàng với đôi mắt màu nâu đất đang cười tươi rói đứng trước cửa căn hộ, đơ người mất vài giây, và rồi nhìn thấy

Monday 21 May 2012

Ngày cuối.

Ngày mai. Chỉ còn ngày mai nữa thôi. Chỉ còn một buổi sáng nữa thôi, với tư cách là một học sinh... Chỉ còn 1 buổi sáng nữa thôi, với chiếc áo dài trắng. Chỉ một buổi sáng nữa thôi, rồi sẽ mang thêm chữ "cựu" bên mình...

Sợ lắm. Lo lắm. Cả khó thở nữa.

Hôm thứ 5, mình giật mình khi thấy bản thân không thể khóc. Nghẹn ngào nơi cuống họng, nhưng tim thì cứng quèo. Mình không muốn khóc trước mặt người khác, không bao giờ muốn, nên nó đã trở thành một phản xạ. Không biết bao nhiêu lần trong 2 tiết đó mình đã phải hít những hơi thật sâu. Phải ngẩng mặt lên nhìn trần nhà để giữ cho mắt ráo hoảnh. Phải duy trì nụ cười trên một để khóe miệng không phải méo xệch, đến mức về tới nhà nó vẫn đơ cứng trong nụ cười đó...

Thậm chí chẳng cần cố gắng. Vì đã trở thành bản năng.

Cả những chuyện đau đớn trong nhà, đau xé nát ruột gan, như khi anh Hai đâm xe chết mất bà cụ ấy, như khi bác Hà lên cơn đập phá đồ đạc, lo sợ bản thân sẽ bị giết hại, làm tan nát con tim của ông bà ngoại, của cả nhà, hay như khi bố mình cười khẩy trước mong muốn của mẹ, và mẹ vẫn luôn cố gắng đến đáng thương trong việc tỏ ra hoàn hảo...

Đau không kịp nói nên lời.

Không thể diễn tả.

Không báo trước.

Cứ đau, vậy thôi. Cứ ôm tim mà khóc, một mình, vậy thôi...

Hôm ấy cũng đau thế đấy... Cũng là một nỗi đau bất ngờ sau khi cười một trận thật đã... Cũng là những cảm xúc ấm áp mà đắng nghét tràn vào trong tim, trong trí óc, trong nội tạng, trong khắp cơ thể, lan đến từng tế bào... Mà, vẫn không đủ để đánh đổ được cái bản năng...

Tê tái.

Không biết con Ngọc kế bên thế nào nhỉ? Nó hơi vô cảm hơn mình một chút, cái đó công nhận, nhưng nó cũng là người. Nó giống mình ở chỗ có cái bản năng giữ lại cảm xúc cho mình. Nó giống mình ở chỗ chỉ thương có vài người. Và chắc vì một lý do be bé nữa, đó là lúc đó nó ngồi kế mình, nên nó không khóc.

Hy vọng là thế. Vì mình biết nó không vô cảm tí nào.

Lúc con Trinh khóc, thực sự chỉ cần một chút xíu, chút chút chút xíu nữa thôi, mình cũng đã vỡ òa. Ừ, nhưng dù gì cái chút bẹo ấy cũng đã không đến. Nắm lấy tay nó, bình tĩnh nhau lại, thấy tay nó run bần bật làm mình phải dằn tim lại một lần nữa. Phải mạnh mẽ lên.

Lúc con Tâm nói, nó cứ nhìn mình, và mình biết nó cần. Nên mình nhìn lại. Và cười. Và làm cho nhau an ổn. Phải mạnh mẽ lên.

Cao Cường và Quốc Hoàng à, hai đứa bay đâu còn ghét nhau nữa, đúng không? Nhìn thẳng vào tim mình đi, và trả lời tao thử xem?

Quốc Cường à, tao xin lỗi, chân thành xin lỗi, vì đã không thể chấp nhận mày. Tao đã cố. Tim tao cũng đã trầy xước thê thảm vì mày, vì sự vô tâm vô tư thường trực và tình cảm dào dạt không đúng lúc của mày. Tao xin lỗi, vì không thể mang thêm nội tâm của mày trên vai, cũng như không thể để mày bước vào thế giới của tao. Vậy nên tao đã chọn bỏ mày lại. Tao xin lỗi.

Mai Thy à, Bư à, đừng khóc nữa. Nước mắt của hai người là cái làm tui đau, đau nhất chiều hôm ấy. Hy vọng đây sẽ là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng tui phải nhìn thấy nước mắt của hai người...

Ngọc à, tao muốn ôm mày lắm.

Như à, cười lên. Và mãi như thế, nhé?

Già à, tui cũng sẽ nhớ bà. Nhớ bà lắm. Ôm tui thì cứ ôm, cơ mà đừng ủi tui vào tường như thế chứ >///< Thương bà lắm, con người luôn khao khát yêu thương à.

Tuấn Huy à, xin lỗi. Tao không quen, và lý do chỉ có thế. Tao không được giống như người ta, nên làm ơn, đừng đau vì tao. Tao chưa bao giờ thôi ghét mày vì những cái lặt vặt, và cũng chưa bao giờ ngừng biết ơn mày vì tất cả những thứ khác. Xin lỗi. Cảm ơn.

Huy Vũ à, thật vui khi được làm một người bạn đặc biệt, kì quái, mất nết, hay bất kì thứ tính từ khác lạ gì đó mà mày dành cho tao. Chỉ cần biết đối với mày, tao khác với mọi người, thế là tốt lắm rồi. Thương mày nhiều, nhiều lắm, vì đã yêu quý tao.

Tâm à, đừng để tao phải ngại mỗi khi nói chuyện với mày. Đừng hỏi và bắt tao trả lời nữa. Đừng cố gắng với tao nữa, vì tao không thể đáp lại. Quên tao đi được thì tốt. Có lẽ mày không biết tao vui thế nào khi được giúp đõ, được bảo vệ đâu, vì tao có bao giờ nói ra...? Cảm ơn mày, vì đã yêu thương tao nhiều như thế. Và xin lỗi, khi không thể đáp lại bằng cùng cách thức đó. Chỉ cần mày đừng bao giờ nghĩ là tao ghét mày thôi. Tao không dại gì mà ghét những người yêu thương tao đâu... Chỉ là, cái thế giới của tao nó hẹp và nhát gan lắm, không thể cứ muốn đào vô là được... Chỉ có cách chờ nó tự xuất hiện, chờ nó tự nhảy vào lòng mình thôi... Nhưng mày thì không muốn chờ...

Đại Nghĩa à, đến cuối năm rồi mà tui vẫn chưa bình thường được với ông, tui xin lỗi. Nhưng ông làm tui khó xử quá. Tui không thể dùng từ "tha thứ", dù tui thực sự muốn, vì không ai có đủ quyền để "tha thứ" cho cái gọi là "tình cảm" được. Người ta phải đón nhận nó, trân trọng nó, chứ không phải coi nó như một thứ sai lầm và xấu xa để mà "tha thứ". Nhưng ông làm tui khổ lắm, xấu hổ lắm, ông à. Tui suýt khóc mấy lần vì những lời chọc ghẹo ác ý (tất nhiên, tui vẫn đủ tỉnh táo để có thể tìm chỗ để khóc một mình), và sao tui vẫn thấy như ông hại tui vầy nè? Tui ác lắm, đúng không? Vì đã để ông đóng vai người xấu... Xin lỗi, nhiều, nhiều lắm, vì không thể nói lời cảm ơn...

Tiên à, Đoan Vy à, xin lỗi vì đã không thể thích tụi bay... Dù có những khoảnh khắc và sở thích hợp nhau đến kì lạ, dù có sức chịu đựng nhau cũng kì lạ nốt, nhưng tao vẫn không thích được hai đứa bay, tao xin lỗi... Nhưng tao quý hai đứa, cũng như quý cái tình bạn của chúng mình lắm, và tao thề sẽ không có bất cứ hành động gì để phá vỡ nó cả... Phải mạnh mẽ lên... Cảm ơn tụi bay, vì đã yêu thương tao thật nhiều...


Mạnh mẽ lên, mạnh mẽ lên, mạnh mẽ lên... Phải cứng cỏi lên, phải sống làm sao cho không phải hối hận....


Ngày mai có lẽ cũng phải như thế... Ngày mai sẽ cố ôm thật nhiều, thật nhiều...

Sunday 13 May 2012

Sống.


Title: Sống.
Rating: K


Sống
cho hết những ngày xanh


...Câu chuyện về một linh hồn chỉ còn ba ngày...


...để sống cả một đời.



Ngày thôi việc.

"Làm việc cho hết ngày hôm nay đi, rồi thôi hẳn. Ngươi còn 3 ngày, hãy đi đi và làm cho chúng có ý nghĩa, ít nhất là đối với ngươi."

Frank đang làm công việc hằng ngày của mình - kiểm soát những linh hồn đi đến cõi âm, phân loại họ, đối mặt với sự phẫn nộ của một số và sự van nài của một số - thì giọng nói quen thuộc ấy vang lên trong đầu ông. Chẳng tin tức nào từ giọng nói ấy mà tốt đẹp được cả, và lần này thì thực sự tệ.

Ông đã tồn tại trên cõi đời này được bao nhiêu năm? Thực sự không nhớ nổi. Có lẽ đã đủ lâu, có lẽ chưa. Ngày qua ngày, ông cứ đều đặn thực hiện công việc của mình: người gác biên giới cõi dương. Đều đặn đến mức không còn biết thấy chán. Và đến bây giờ, khi nhìn lại, Frank già không thể ngăn bản thân tự hỏi, "Mình đã ngừng sống từ bao giờ?"

Một tay vẫn liên tục ghi chép, một tay vẫn nhanh gọn chỉ những linh hồn hướng họ cần đi, thi thoảng lại túm cổ và ném một số vào biển đỏ của địa ngục, tai vẫn ù điếc trước âm thanh hỗn tạp ghê rợn của vùng Biên Giới, Frank bắt đầu tính toán những nơi mình sẽ đến trong bảy ngày tới.

Và ông chợt thấy hoang mang, vì ông đã quên hết những mục tiêu sống của mình rồi.


Ngày 1.

Frank nhảy xuống từ Biên Giới, thả mình trôi giữa những đám mây lạnh ngắt và để mặc cho những cơn gió dữ dằn dồn dập chém lên toàn thân mình những nhát sắc lẻm. Lần đầu tiên trong rất nhiều, rất nhiều năm, tâm hồn ông mới được thanh thản thế này. Nó trống rỗng, và đang khao khát được lấp đầy, dù chỉ bằng cái lạnh tê cứng của bầu khí quyển.

Frank thấy mình đáp xuống một thành phố rộng lớn tấp nập, những tòa nhà cổ kính che khuất gần hết ánh mặt trời đang lặn, chỉ chừa ra đây đó một chút ánh hồng mỏng manh mà ấm áp.

Những người phụ nữ xinh đẹp đi thành từng nhóm nhỏ, họ mặc những bộ váy lộng lẫy và sang trọng, tay họ cầm dù và những chiếc nón rộng vành trên đầu họ rủ xuống những tấm voan che mặt mềm mại, làm gương mặt họ trở nên mờ ảo huyền bí; đầu họ ngẩng cao, những bước đi của họ căng thẳng mà duyên dáng. Và khi một người phụ nữ xấu xí, hay gầy còm, hay béo ú, hay chi đơn giản là không vừa mắt họ, đi ngang qua, họ che miệng cười khúc khích với những lời nói chẳng ăn nhập gì với vẻ ngoài cao sang của họ. Người này nối tiếp người kia, và cứ như thế.

Những người đàn ông tuy không đi thành nhóm nhưng cũng sang trọng không kém. Họ mặc áo măng tô, đầu đội nón cao và tay cầm những chiếc gậy batoong kiểu cách. Họ ngả nón chào các quý cô xinh đẹp, lén chỉnh lại áo xống khi đi ngang qua những tấm kính của các cửa tiệm, và dùng cây gậy batoong của mình để đánh tới tấp vào những con người bẩn thỉu mà họ khinh mạn, những người mà họ không phải e sợ.

Frank tiếp tục đi và tìm thấy một khu ổ chuột ẩm thấp bẩn thỉu nằm khuất ở một góc của cái thành phố tráng lệ ấy, nơi chứa đầy những đứa trẻ ốm yếu đang sẻ chia cho nhau từng khúc bánh mì, từng bịch thức ăn thừa mà chúng trộm từ đống đồ bỏ đi của các nhà hàng. Ông đứng nhìn chúng một hồi lâu, rồi thở dài và quay trở vào trung tâm thành phố.

Ông đứng ở nơi nổi bật nhất mà ông biết: một bục gỗ cao với chiếc dây thòng lọng đung đưa theo gió chiều. Ông rút từ trong túi áo ra một thứ hình quả trứng, rỗng ruột và được đẽo bằng đá, thân có vài chiếc lỗ méo mó. Frank đưa thứ kì lạ ấy lên miệng và bắt đầu thổi.

Âm thanh của nó buồn thê lương, khàn và vang vọng. Đám đông xung quanh ông càng lúc càng dày đặc, họ trầm trồ và tán thưởng thứ nhạc cụ kì lạ, ca tụng cái nghệ thuật của nó và của người nghệ sĩ. Họ gật gù với nhau, ném lên nơi giàn treo cổ kia những ánh mắt thèm muốn.

Khi giai điệu chấm dứt, những tiếng vỗ tay rào rào vang lên. Frank lịch sự cúi đầu chào, mắt ông không rời khỏi những bàn tay đang phe phẩy những xấp tiền láng cóng và những khuôn mặt nịnh hót, của cả đàn ông lẫn đàn bà. Họ cố leo lên giàn treo cổ, van nài ông bán cho họ thứ nhạc cụ mê hoặc kia. Họ mải nhìn vào chiếc vỏ trứng có lỗ bằng đá trên tay ông, mà không nhìn thấy nụ cười đau thương trên gương mặt Frank già.

Trong một cái chớp mắt, bằng cách nào đó, Frank hốt hết sạch những đồng tiền đang được vung lên không trung. Và trước khi bất kỳ ai kịp phản ứng, Frank thảy chiếc nhạc cụ vào giữa đám đông mù quáng. Bỏ mặc sự hỗn loạn đầy bạo lực với những tiếng gào rú chói tai sau lưng, Frank xuất hiện ngay giữa những đứa trẻ ăn mày. Ông mỉm cười, đưa xấp tiền cho đứa bé lớn nhất. "Đừng chết, tất cả các cháu." Ông vỗ vai đứa bé. Nó gật đầu, và ông biến mất. Cùng sống, hay chết cô độc, đó là lựa chọn mà tự chúng phải đối mặt.

Tối ngày hôm ấy, ông lao công già đều đặn lia những nhát chổi loạt xoạt ở khu giàn treo cổ. Trong đống bụi đất và rác rưởi ánh lên màu trắng ngà của những mẩu đá mỏng, vỡ tan.



Ngày 2.

Frank thấy mình đáp xuống một rừng trúc. 



- - -


[COLOR="Navy"][margin=800][B]Title:[/B] Sống.

[B]Rating:[/B] K

[CENTER][COLOR="RoyalBlue"][B][I][FONT="Times New Roman"][SIZE="5"]Sống[/SIZE][/FONT][/I][/B][/COLOR]
[COLOR="Green"][FONT="Verdana"][SIZE="1"]cho hết những ngày xanh[/SIZE][/FONT][/COLOR][/CENTER]

[I][COLOR="Silver"][RIGHT]...Câu chuyện về một linh hồn chỉ còn hai ngày...

...để sống cả một đời.[/RIGHT][/COLOR][/I]


[B][FONT="Courier"]Ngày thôi việc.[/FONT][/B]

[I]"Làm việc cho hết ngày hôm nay đi, rồi thôi hẳn. Ngươi còn 2 ngày, hãy đi đi và làm cho chúng có ý nghĩa, ít nhất là đối với ngươi."[/I]

Frank đang làm công việc hằng ngày của mình - kiểm soát những linh hồn đi đến cõi âm, phân loại họ, đối mặt với sự phẫn nộ của một số và sự van nài của một số - thì giọng nói quen thuộc ấy vang lên trong đầu ông. Chẳng tin tức nào từ giọng nói ấy mà tốt đẹp được cả, và lần này thì thực sự tệ.

Ông đã tồn tại trên cõi đời này được bao nhiêu năm? Thực sự không nhớ nổi. Có lẽ đã đủ lâu, có lẽ chưa. Ngày qua ngày, ông cứ đều đặn thực hiện công việc của mình: [I]người gác biên giới cõi dương[/I]. Đều đặn đến mức không còn biết thấy chán. Và đến bây giờ, khi nhìn lại, Frank già không thể ngăn bản thân tự hỏi, [I]"Mình đã ngừng sống từ bao giờ?"[/I]

Một tay vẫn liên tục ghi chép, một tay vẫn nhanh gọn chỉ những linh hồn hướng họ cần đi, thi thoảng lại túm cổ và ném một số vào biển đỏ của địa ngục, tai vẫn ù điếc trước âm thanh hỗn tạp ghê rợn của vùng Biên Giới, Frank bắt đầu tính toán những nơi mình muốn đến.

Và ông chợt thấy hoang mang, vì ông đã quên hết những mục tiêu sống trước kia của mình rồi.


[B][FONT="Courier"]Ngày 1.[/FONT][/B]

Frank nhảy xuống từ Biên Giới, thả mình trôi giữa những đám mây lạnh ngắt và để mặc cho những cơn gió dữ dằn dồn dập chém lên toàn thân mình những nhát sắc lẻm. Lần đầu tiên trong rất nhiều, rất nhiều năm, tâm hồn ông mới được thanh thản thế này. Nó trống rỗng, và đang khao khát được lấp đầy, dù chỉ bằng cái lạnh tê cứng của bầu khí quyển.

Frank thấy mình đáp xuống một thành phố rộng lớn tấp nập, những tòa nhà cổ kính che khuất gần hết ánh mặt trời đang lặn, chỉ chừa ra đây đó một chút ánh hồng mỏng manh mà ấm áp.

Những người phụ nữ xinh đẹp đi thành từng nhóm nhỏ, họ mặc những bộ váy lộng lẫy và sang trọng, tay họ cầm dù và những chiếc nón rộng vành trên đầu họ rủ xuống những tấm voan che mặt mềm mại, làm gương mặt họ trở nên mờ ảo huyền bí; đầu họ ngẩng cao, những bước đi của họ căng thẳng mà duyên dáng. Và khi một người phụ nữ xấu xí, hay gầy còm, hay béo ú, hay chi đơn giản là không vừa mắt họ, đi ngang qua, họ che miệng cười khúc khích với những lời nói chẳng ăn nhập gì với vẻ ngoài cao sang của họ. Người này nối tiếp người kia, và cứ như thế.

Những người đàn ông tuy không đi thành nhóm nhưng cũng sang trọng không kém. Họ mặc áo măng tô, đầu đội nón cao và tay cầm những chiếc gậy batoong kiểu cách. Họ ngả nón chào các quý cô xinh đẹp, lén chỉnh lại áo xống khi đi ngang qua những tấm kính của các cửa tiệm, và dùng cây gậy batoong của mình để đánh tới tấp vào những con người bẩn thỉu mà họ khinh mạn, những người mà họ không phải e sợ.

Frank tiếp tục đi và tìm thấy một khu ổ chuột ẩm thấp bẩn thỉu nằm khuất ở một góc của cái thành phố tráng lệ ấy, nơi chứa đầy những đứa trẻ ốm yếu đang sẻ chia cho nhau từng khúc bánh mì, từng bịch thức ăn thừa mà chúng trộm từ đống đồ bỏ đi của các nhà hàng. Ông đứng nhìn chúng một hồi lâu, rồi thở dài và quay trở vào trung tâm thành phố.

Ông đứng ở nơi nổi bật nhất mà ông biết: một bục gỗ cao với chiếc dây thòng lọng đung đưa theo gió chiều. Ông rút từ trong túi áo ra một thứ hình quả trứng, rỗng ruột và được đẽo bằng đá, thân có vài chiếc lỗ méo mó. Frank đưa thứ kì lạ ấy lên miệng và bắt đầu thổi.

Âm thanh của nó buồn thê lương, khàn và vang vọng. Đám đông xung quanh ông càng lúc càng dày đặc, họ trầm trồ và tán thưởng thứ nhạc cụ kì lạ, ca tụng cái nghệ thuật của nó và của người nghệ sĩ. Họ gật gù với nhau, ném lên nơi giàn treo cổ kia những ánh mắt thèm muốn.

Khi giai điệu chấm dứt, những tiếng vỗ tay rào rào vang lên. Frank lịch sự cúi đầu chào, mắt ông không rời khỏi những bàn tay đang phe phẩy những xấp tiền láng cóng và những khuôn mặt nịnh hót, của cả đàn ông lẫn đàn bà. Họ cố leo lên giàn treo cổ, van nài ông bán cho họ thứ nhạc cụ mê hoặc kia. Họ mải nhìn vào chiếc vỏ trứng có lỗ bằng đá trên tay ông, mà không nhìn thấy nụ cười đau thương trên gương mặt Frank già.

Trong một cái chớp mắt, bằng cách nào đó, Frank hốt hết sạch những đồng tiền đang được vung lên không trung. Và trước khi bất kỳ ai kịp phản ứng, Frank thảy chiếc nhạc cụ vào giữa đám đông mù quáng. Bỏ mặc sự hỗn loạn đầy bạo lực với những tiếng gào rú chói tai sau lưng, Frank xuất hiện ngay giữa những đứa trẻ ăn mày. Ông mỉm cười, đưa xấp tiền cho đứa bé lớn nhất. [I]"Đừng chết, tất cả các cháu."[/I] Ông vỗ vai đứa bé. Nó gật đầu, và ông biến mất. Cùng sống, hay chết cô độc, đó là lựa chọn mà tự chúng phải đối mặt.

Tối ngày hôm ấy, ông lao công già đều đặn lia những nhát chổi loạt xoạt ở khu giàn treo cổ. Trong đống bụi đất và rác rưởi ánh lên màu trắng ngà của những mẩu đá mỏng, vỡ tan.



[B][FONT="Courier"]Ngày 2.[/FONT][/B]

Frank thấy mình đáp xuống một rừng trúc. Ông đã bay lang thang cả đêm, vượt qua biển lớn và những ngọn hải đăng rực sáng, để rồi nghỉ chân ở cánh rừng thanh bình này. Bình minh bắt đầu buông lơi những tia sáng đầu tiên, phủ một lớp hồng ấm áp lên những tầng mây thơ thẩn. Những vì sao dần mờ đi, nhường chỗ cho vầng ánh dương chậm rãi nhô lên khỏi đường chân trời.

Frank hít một hơi thật dài, thật sâu, lắng nghe tiếng rì rào dịu dàng của những hàng cây xanh mướt. [I]"Thật chậm rãi, thật an bình..."[/I], ông thầm nghĩ.

Cả buổi sáng ngày hôm ấy, ông nằm dài trong rừng trúc và tà tà tận hưởng ánh nắng ấm áp của mặt trời khẽ mơn trớn trên mặt, thu vào kí ức từng mùi hương, từng tiếng động. Hương thoang thoảng dịu ngọt của rừng cây. Hương ẩm ướt của mặt đất mềm mại. Tiếng chân của những chú thỏ muôn đời vội vã. Tiếng của những chú chim sặc sỡ luôn miệng líu lo trên những ngọn cây, làm chúng khẽ oằn xuống và đánh rơi mất vài chiếc lá khi những chú chim chuyền cành.

Frank biết, rất rõ, rằng mình không phải đang phí thời gian.

Đến trưa, ông rời khỏi rừng trúc với một cái ngoảnh nhìn lại đầy nuối tiếc, và đi về hướng có hơi người. Ông nhớ những người sống quá - thật tốt khi được sống giữa những con người cứng cáp sau khi đã phải tiếp xúc với những linh hồn lạnh lẽo quá lâu.

Ông đến một thôn làng lớn, nơi giăng đầy những lồng đèn, lụa đỏ với những tiếng pháp lép bép đùng đoàng vui tai. Ông nghe hai người đứng ở cửa làng nói chuyện với nhau:

- Con gái trưởng thôn sắp tung cầu hoa chọn chồng đấy, đi xem chứ?

- Có định chen vào bắt không? Thử xem vận may cậu đến đâu?

- Giỡn hoài...

Họ đi xa dần, rẽ vào một khúc quanh. Frank mỉm cười và đi về nơi đang náo nhiệt nhất.

"Chậc, có đến cả trăm người chứ không chơi" - Frank thầm nhẩm đến khi đến được trung tâm của thôn - ngôi nhà rộng lớn của trưởng thôn, với nhiều hoa đèn và những con người sang trọng hơn cả. Đám đông vây quanh căn nhà lộng lẫy thì toàn là thanh niên trai tráng, đa phần đều rách mướp và ốm nhách. Một số sang trọng khác phân bố trải đều trong đám đông, gương mặt họ ánh lên vẻ hung ác và nham hiểm. Frank nhìn lên tầng cao của tòa nhà, nơi một lão già mập ú, tay núng nính những mỡ và vòng vàng, nhẫn bạc đang ngồi ưỡn bụng trên chiếc ngai gỗ được chạm khắc tinh xảo, gương mặt lão mang cùng một nụ cười đáng khinh với lũ sang trọng trong đám đông.

Đứng bên cạnh lão là một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần, nàng mặc một chiếc áo gấm đỏ rực rỡ, tay cầm một quả cầu bằng vàng rỗng ruột. Tuy nhìn từ xa, nhưng Frank vẫn có thể thấy đôi mắt nàng đong đầy đau đớn. Ông dõi mắt theo hướng nhìn của nàng, và nó đưa ông đến đôi mắt của một cậu trai khác - một đôi mắt đầy khổ sở và phẫn nộ. Tay cậu ta nắm lại thành đấm, chặt đến mức có những giọt máu lặng lẽ rơi xuống mặt đường. Frank khẽ lắc đầu - có vẻ như kết quả của sự kiện này đã được định sẵn: cô gái sẽ phải tung quả cầu vào một hướng xác định, được bắt - và có thể là được giành lấy - bằng những người nhất định; cô sẽ có một số phận nhất định, và cả cái thôn này cũng thế.

- Hỡi toàn thể các người dân, các ngươi đến đây hôm nay để chứng kiến một sự kiện quan trọng. Theo tục lệ, người con gái đầu tiên của gia đình trưởng thôn sẽ tung cầu hoa để chọn ra đấng lang quân cho mình. Người đàn ông may mắn sẽ cùng với trưởng nam của gia đình trưởng thôn kế thừa sản nghiệp, tiếp quản việc coi sóc thôn làng này của chúng ta. Đám cưới sẽ được tiến hành trong bảy ngày tới. Và thời khắc này đây... Nghi thức bắt đầu!

Thiếu nữ quay mặt đi khỏi người con trai, cố nuốt đi những giọt nước mắt chực tuôn trào nơi khóe mi. Ánh nhìn của nàng lưu luyến ở những vệt đỏ như máu trên bầu trời của buổi chiều tà u buồn một chút, rồi nàng nhắm hẳn mắt lại. Nàng xoay vài vòng một cách duyên dáng, tà áo đỏ tươi của nàng bay phấp phới trong gió chiều.

Và quả cầu được tung ra.

Frank mỉm cười, hít vào thật sâu và thổi phù một cái.

Ngọn gió chiều thu bỗng trở mạnh, đẩy trái cầu nhẹ hẫng đáng thương kia sang một hướng khác.

Frank quay lưng bước đi, nụ cười trên mặt ông toét đến tận mang tai khi ông biết một bàn tay lem máu đã bắt được quả cầu. Tiếng reo hò của đám đông vang vọng, có cả phẫn nộ lẫn mừng vui. Một trận hỗn loạn đang diễn ra sau lưng, nhưng Frank không nhìn lại. Cậu trai ấy cần có ý chí sinh tồn mạnh mẽ nếu muốn gánh lấy cái trách nhiệm kia, và nếu cậu ta còn không thể giữ cho chặt quả cầu bé xíu trên tay... thì đó là một sự bất lực mà cậu ta cần phải tự biết nhận thức.

Frank dành đêm đó để sống cho mình. Ông cưỡi những con hổ to lớn chạy khắp đồng cỏ mênh mông. Ông níu chân những chú chim để chúng ném ông vút bay lên bầu trời. nâng niu những chú cáo con đi săn mồi lần đầu trong đời với bộ lông cam đỏ và ấm áp.

Và khi tiếng chuông chùa vang vọng rộng khắp, Frank mỉm cười, buông tay tất cả để tan vào không trung. Không ai biết liệu ông có trở về vùng Biên Giới hay không, có hòa vào đất mẹ hay bình thản đi tiếp vào kiếp sau. Không ai biết cả.


- - -


Nhiều năm sau đó, ở một thành phố lộng lẫy nọ, phong trào Công nhân nổ ra


[B][FONT="Courier"][/FONT][/B]

Saturday 12 May 2012

Elfia


Looney Felicia Glinx


Họ và tên: Looney Felicia Glinx .

Tuổi: 11

Ngày tháng năm sinh: 26/12/1971

Quê quán: Thảo nguyên BlueFleik, nơi những đồng cỏ trải dài đến vô tận và trắng xóa mỗi khi đông về.

Giới tính: Nữ

Ngoại hình: Tóc màu vàng nhạt, mắt xanh biếc. Nhỏ người, nhưng không phải dạng ốm yếu.

Tính cách: Luôn bình thản và dễ chịu. Thường xuyên mang một nụ cười dịu dàng, ngay cả khi đang nói chuyện. Khá cẩn trọng và điềm tĩnh, thích sống theo ý mình nhưng vẫn không quên suy xét đến lợi ích của người khác trước khi hành động. Thường thì không ai đoán được cô ấy đang nghĩ gì, phần lớn là vì sự bình thản đến mức thờ ơ của cô ấy và khả năng giấu cảm xúc thật cực kì tốt, nhưng ở bên cô, ai cũng có thể cảm thấy an toàn. Cô sẵn sàng bảo vệ vô điều kiện những người cô yêu thương, bất chấp lý trí và hiểm nguy.

Vật nuôi: Moonie - Một con mèo đen tuyền, mắt xanh lơ và cực kì thông minh. Có thể chạy rất nhanh.

Nghề nghiệp: Học sinh.

Các thông tin khác: Lớn lên trong một gia đình Muggle bình thường ở thảo nguyên BlueFleik, sống với bố mẹ và một người anh trai làm phi công thường xuyên vắng nhà. Năm 9 tuổi mất đi cả gia đình lẫn họ hàng, chỉ còn người anh ở xa nay trở về chăm sóc em mình. Anh của Looney mang cô đến London, và chính ở nơi đây cô đã nhận được giấy thông báo nhập học Hogwarts...

Cô rất thích đọc sách, bất kể thể loại gì (nhưng đặc biệt thích thể loại phiêu lưu và kì ảo), và cô cũng rất thích nghe nhạc cũng như ca hát. Thích màu xanh dương, tuyết và gió lộng. Không thích phải phát biểu hay trình bày giữa đám đông, và rất ghét làm việc với những con số. Rất yêu động vật.

 

Thursday 10 May 2012

Pottermore

.Clothing.

Wizards at large in the Muggle community may reveal themselves to each other by wearing the colours of purple and green, often in combination. However, this is no more than an unwritten code, and there is no obligation to conform to it. Plenty of members of the magical community prefer to wear their favourite colours when out and about in the Muggle world, or adopt black as a practical colour, especially when travelling by night.
The International Statute of Secrecy laid down clear guidelines on dress for witches and wizards when they are out in public.
When mingling with Muggles, wizards and witches will adopt an entirely Muggle standard of dress, which will conform as closely as possible to the fashion of the day. Clothing must be appropriate to the climate, the geographical region and the occasion. Nothing self-altering or adjusting is to be worn in front of Muggles.
In spite of these clear instructions, clothing misdemeanours have been one of the most common infractions of the International Statute of Secrecy since its inception. Younger generations have always tended to be better informed about Muggle culture in general; as children, they mingle freely with their Muggle counterparts; later, when they enter magical careers, it becomes more difficult to keep in touch with normal Muggle dress.

Older witches and wizards are often hopelessly out of touch with how quickly fashions in the Muggle world change; having purchased a pair of psychedelic loon pants in their youth, they are indignant to be hauled up in front of the Wizengamot fifty years later for arousing widespread offence at a Muggle funeral.
 
The Ministry of Magic is not always so strict. A one-day amnesty was announced on the day that news broke of Lord Voldemort's disappearance following Harry Potter's survival of the Killing Curse. Such was the excitement that witches and wizards took to the streets in their traditional clothes, which they had either forgotten or adopted as a mark of celebration.

Some members of the magical community go out of their way to break the clothing clause in the Statute of Secrecy. A fringe movement calling itself Fresh Air Refreshes Totally (F.A.R.T.)* insists that Muggle trousers 'stem the magical flow at source' and insist on wearing robes in public, in spite of repeated warnings and fines.** More unusually, wizards deliberately adopt laughable Muggle confections, such as a crinoline worn with a sombrero and football boots.***

By and large, wizard clothing has remained outside of fashion, although small alterations have been made to such garments as dress robes. Standard wizard clothing comprises plain robes, worn with or without the traditional pointed hat, and will always be worn on such formal occasions as christenings, weddings and funerals. Women's dresses tend to be long. Wizard clothing might be said to be frozen in time, harking back to the seventeenth century, when they went into hiding. Their nostalgic adherence to this old-fashioned form of dress may be seen as a clinging to old ways and old times; a matter of cultural pride.

Day to day, however, even those who detest Muggles wear a version of Muggle clothing, which is undeniably practical compared with robes. Anti-Muggles will often attempt to demonstrate their superiority by adopting a deliberately flamboyant, out-of-date or dandyish style in public.

* President Archie Aymslowe
** To date, they appear to have been taken as cult members by Muggles.
*** These are generally taken by Muggles to be students on a dare.


Saturday 5 May 2012

All that is gold does not glitter - J.R.R.Tolkien

All that is gold does not glitter,
Not all those who wander are lost;
The old that is strong does not wither,
Deep roots are not reached by the frost.

From the ashes a fire shall be woken,
A light from the shadows shall spring;
Renewed shall be blade that was broken,
The crownless again shall be king.
 
Mình có nên vì bài thơ này mà đi đọc Lord of the Rings bằng tiếng Anh không ;___;  Tự dưng liên tưởng đến Harry, Draco và một con phượng hoàng rực lửa...