Saturday 12 May 2012

Elfia


Looney Felicia Glinx


Họ và tên: Looney Felicia Glinx .

Tuổi: 11

Ngày tháng năm sinh: 26/12/1971

Quê quán: Thảo nguyên BlueFleik, nơi những đồng cỏ trải dài đến vô tận và trắng xóa mỗi khi đông về.

Giới tính: Nữ

Ngoại hình: Tóc màu vàng nhạt, mắt xanh biếc. Nhỏ người, nhưng không phải dạng ốm yếu.

Tính cách: Luôn bình thản và dễ chịu. Thường xuyên mang một nụ cười dịu dàng, ngay cả khi đang nói chuyện. Khá cẩn trọng và điềm tĩnh, thích sống theo ý mình nhưng vẫn không quên suy xét đến lợi ích của người khác trước khi hành động. Thường thì không ai đoán được cô ấy đang nghĩ gì, phần lớn là vì sự bình thản đến mức thờ ơ của cô ấy và khả năng giấu cảm xúc thật cực kì tốt, nhưng ở bên cô, ai cũng có thể cảm thấy an toàn. Cô sẵn sàng bảo vệ vô điều kiện những người cô yêu thương, bất chấp lý trí và hiểm nguy.

Vật nuôi: Moonie - Một con mèo đen tuyền, mắt xanh lơ và cực kì thông minh. Có thể chạy rất nhanh.

Nghề nghiệp: Học sinh.

Các thông tin khác: Lớn lên trong một gia đình Muggle bình thường ở thảo nguyên BlueFleik, sống với bố mẹ và một người anh trai làm phi công thường xuyên vắng nhà. Năm 9 tuổi mất đi cả gia đình lẫn họ hàng, chỉ còn người anh ở xa nay trở về chăm sóc em mình. Anh của Looney mang cô đến London, và chính ở nơi đây cô đã nhận được giấy thông báo nhập học Hogwarts...

Cô rất thích đọc sách, bất kể thể loại gì (nhưng đặc biệt thích thể loại phiêu lưu và kì ảo), và cô cũng rất thích nghe nhạc cũng như ca hát. Thích màu xanh dương, tuyết và gió lộng. Không thích phải phát biểu hay trình bày giữa đám đông, và rất ghét làm việc với những con số. Rất yêu động vật.

 
.Quán Cái Vạc Lủng.

Nhìn theo bóng lưng anh trai xa dần, Looney bắt đầu cảm thấy hối hận vì đã năn nỉ anh sớm đến chỗ làm và để cô tự mình đi mua những dụng cụ và sách vở kì lạ được liệt kê trong tờ danh sách. Cô suýt chút nữa đã hoảng loạn khi chỉ có mình cô thấy được quán rượu "Cái Vạc Lủng" âm u, trong khi anh cô chỉ thấy được những tòa nhà bình thường của London nằm san sát nhau. Vì chưa hiểu được chuyện gì đang diễn ra nên cô không thể lôi anh cô vào được, tốt nhất là đẩy anh ấy đến nơi an toàn hơn.

Looney siết chặt lấy xấp tiền đô-la mà anh cô đã đưa, hít một hơi thật sâu, bước vào quán.


Và cô bị choáng ngợp.


Đủ mọi loại người kì lạ ở đây, với đủ loại màu tóc, màu mắt, đủ mọi kiểu ăn mặc và lứa tuổi. "Không khí căng thẳng quá...", Looney nghĩ thầm, và lập tức nghĩ cách tránh xa khỏi rắc rối. Cô nhìn quanh và thấy vẫn có một số người bình thản ăn uống, và may phước, có lẽ thức ăn ở chỗ này cũng không khác thức ăn ở thế giới cô vẫn sống là bao - mỳ Ý, trà và nhiều thứ nữa. Nhưng thôi, cô không đói.

Looney kéo cao chiếc khăn choàng cổ dày màu xanh của mình lên và bình thản đi đến cái quầy gỗ. "Làm ơn, bác ít tóc gì đó ơi, hãy là chủ quán đi nhé. Cháu không muốn gây sự chú ý bằng cách đặt ra những câu hỏi ngớ ngẩn đâu."

- Thưa bác, bác có phải là chủ quán không ạ? - Looney nhẹ nhàng hỏi, trên gương mặt cô vẫn là nụ cười dịu dàng đặc trưng dù nội tâm đang rất lo sợ và căng thẳng. Cô thậm chí có thể cảm nhận được trái tim mình đang đập bình bình trong lồng ngực. Cô chờ một lúc, nhưng ông bác kia có vẻ đã quá để tâm vào sự lộn xộn giữa quán rồi. Cô khẽ hắng giọng và cất tiếng lần nữa.

- Bác gì đó ơi, bác có phải là chủ quán không ạ?

Và thật may, ông ta giật mình quay lại.

- Ồ xin lỗi cháu nhé, ta hơi bị xao nhãng. Ừ, ta là chủ quán đây, mọi người vẫn gọi ta là Tom. Cháu cần gì? - Tom nở một nụ cười hiền lành. Dạo này ít có đứa trẻ nào lễ phép với ông được như thế.

- Cháu cần đến Hẻm Xéo, nhưng cháu không biết cách. Bác có thể chỉ cho cháu được không?

- Tất nhiên rồi cô bé - Tom niềm nở - Có vẻ như cháu vẫn chưa có một cây đũa phép? Và cả tiền phù thủy nữa?

Nói rồi, Tom giúp Looney đổi những đồng đô-la của cô thành những đồng Galleon, Sickle và Knut. Có vẻ như ông đã khá quen với việc hướng dẫn cho những đứa trẻ chưa-biết-chút-gì về thế giới mới lạ này. Và trong khi Looney còn đang bận ngẫm nghĩ xem những đồng Galleon sáng loáng này có phải là vàng thật hay không, thì Tom đã dẫn cô đến một bức tường. Ông dùng đũa phép gõ lên chúng theo một trật tự mà cô cố ghi nhớ, và rồi bức tường bỗng tách ra, từng viên, từng viên gạch một trước đôi mắt trợn to vì ngạc nhiên của cô.

- Chào mừng đến Hẻm Xéo - Tom nhẹ xoa đầu Looney - Nếu cần gì cứ quay lại đây, ta sẵn sàng giúp đỡ cháu.

- Cảm ơn bác rất nhiều!

Looney cười thật tươi với Tom, vẫy chào và bước vào con đường ngập nắng, bỏ lại phía sau cái thở dài của lão chủ quán già và vài ánh mắt soi mói của những con người kì lạ phía sau lưng.

.Tiệm Thú.

Sau một lúc chần chừ, Looney thở hắt ra và bước vào cửa tiệm. Cô vừa mới nhìn thấy một bạn nữ xinh đẹp với mái tóc bóng mượt màu hồng bước ra khỏi tiệm với một con cú trắng muốt trên vai, nhìn họ thật hợp với nhau. Và còn cả một cậu con trai với mái tóc tối màu mang một con chim ưng bước vào tiệm. "Phù thủy có vẻ thích nuôi chim nhỉ, và nhìn chúng cũng không đến nỗi kì lạ lắm... Không biết trong tiệm có những gì? Mình không hứng thú lắm với chim kiểng, nhưng... Ôi dào, thôi thì cứ bước vào đại thử xem." Looney nhủ thầm.

Và cô suýt chút nữa phải bước lùi lại, một phần vì thứ mùi khá khó chịu của cửa tiệm, một phần là do khi cô vừa chạm chân đến ngưỡng cửa thì có vài con chuột to tướng đen nhẻm phóng vụt ra, kêu chí chóe và trừng những cặp mắt đỏ lè lên với cô. Theo sau đó là một ông lão nhếch nhác đang chạy hết tốc lực đuổi theo chúng và gầm gừ một cách tức tối. Looney nhún vai, "Chắc mình sẽ tìm một con thú nuôi nào đó bình thường một chút."

Cửa tiệm khá ẩm thấp và tối tăm. Cậu con trai với con chim ưng vẫn đang đứng đó, và cậu ta có vẻ đang cố gắng ngăn con chim ưng gặm gặm tay mình. Looney nhìn quanh, nào cú, nào chuột, có cả những con quạ và vài con vật kì lạ mà cô chưa nhìn thấy bao giờ. Có cả những con mèo nữa. Looney tiến đến khu mèo, ngắm nhìn những chú mèo với đủ kích cỡ lẫn màu lông, và có thể là cả tính cách nữa. Bỗng cô nhìn thấy một chú mèo đen ngồi buồn bã ở góc tiệm, nơi tối đến mức màu lông của chú như hòa vào bóng tối lạnh lẽo. Cô vươn tay ra định chạm vào nó...

- Làm gì thế nhóc? - Tiếng của lão chủ tiệm bỗng cất lên từ sau lưng cô làm cô giật bắn mình. Câu nói của lão đi kèm với những tiếng thở dốc mệt mỏi, tay lão đang nắm lấy một chùm đuôi của những con chuột béo múp vừa lao ra khỏi cửa tiệm lúc nãy. Looney cố lấy lại bình tĩnh, mỉm cười và nói:

- Thưa bác, cháu muốn mua con mèo đen ở góc kia ạ. - cô chỉ vào chú mèo vẫn chưa quay mặt lại bất kỳ lần nào.

- Khéo chọn đấy, nhưng còn phải xem con mèo ấy nó có chọn nhóc hay không.

- Là thế nào ạ? - Looney ngơ ngác.

- Nói De Luna xem, nếu nó quay lại và ngoan ngoãn thì nó là của nhóc, nếu nó phát khùng lên và cào cấu lung tung thì đi mà chọn con khác. - Lão gầm ghè - Làm ơn làm phước rước đó đi đi, con quỷ đó đã làm rách mặt của bao nhiêu khách hàng của ta rồi. - Nói rồi lão trở lại quầy và lo cho con chim ưng của cậu trai kia.

Còn lại một mình, Looney bắt đầu lo lắng. "Trời ơi, đừng khó khăn thế chứ?!" Cô kiểm tra lại những miếng băng cá nhân mà anh cô đã chuẩn bị sẵn trong túi, hít một hơi thật sâu và cất tiếng gọi.

- De Luna? Mèo đen ơi, đó là tên mi ư?

Con mèo không quay đầu lại, làm Looney lúng túng vô cùng. Sau một lúc suy nghĩ, cô tiếp tục nói.

- Mèo à, đi với ta đi, cứ cô đơn như thế sẽ buồn lắm. Giờ này ta cũng chỉ có một mình, nhưng ta sẽ cố hết sức để mình không cô đơn trong cái thế giới mới lạ này, và nếu mi muốn, chúng ta có thể làm điều đó cùng nhau. Ta hứa sẽ đối xử thật tốt với mi, với tất cả khả năng của ta. - Cô ngập ngừng một chút rồi nói tiếp - Ta sẽ đặt tên cho mi, trừ khi mi thích cái tên cũ này hơn...

Bỗng con mèo quay phắt lại, và Looney sững sờ vì không ngờ đôi mắt nó lại xanh biếc và sáng rực như thế. Cô chưa kịp định thần thì con mèo đã phóng vọt lên vai cô, nhanh như một làn gió làm cô không thấy nổi chuyển động của nó. Nó dụi dụi vào mái tóc vàng tơ của cô và 'Ngao, ngao' những tiếng khe khẽ. Phút ngây người trôi qua, Looney mỉm cười thật tươi và đưa tay xoa đầu chú mèo nhỏ - nó ốm hơn cô tưởng.

- Ngoan lắm. Gọi mi là http://vnsharing.net/forum/images/img/alticon.pngMoonie nhé, cũng là mặt trăng đấy?

Và cô coi tiếng "Ngao" thật to của chú mèo là sự đồng ý. Cô vui vẻ đi đến quầy tính tiền với Moonie trên vai, thanh toán trước sự mừng rỡ của ông chủ và đi nhanh ra khỏi cửa tiệm trước khi Moonie kịp gây sự với con chim ưng buồn bã kia.

.Hẻm Xéo.

Rời khỏi tiệm thú, Looney quyết định sẽ đi tìm mua một cây đũa phép trước. Thực ra đó là nơi cô định đến đầu tiên, nhưng do cô thấy khá lo lắng khi phải lang thang trong thế giới mới lạ này một mình, nên mới đi tìm một người bạn đồng hành trước. http://vnsharing.net/forum/images/img/alticon.pngMoonie vẫn đang đứng vững vàng trên vai cô, đôi mắt cẩn trọng lướt qua hết người này đến cửa hàng nọ, không ngơi nghỉ.

- Ngoan nào, thả lỏng đi - Looney khẽ xoa đầu trấn an chú mèo nhỏ - Cùng đi mua một chiếc đũa phép với ta nhé, rồi mình cùng đi ăn. Dù chưa biết chút bùa chú gì, nhưng có một cây đũa phép trong người vẫn an tâm hơn, đúng không?

Chần chừ một chốc, Moonie bỗng nhảy phốc khỏi vai cô chủ mình và chậm rãi len qua từng cặp giò thoăn thoắt của những người đi đường. "Nó đang dẫn đường cho mình!" Looney nhận ra, và lập tức đuổi theo. Chú mèo chạy quá nhanh làm nhiều lúc Looney phải chật vật lắm mới theo kịp, nhưng chú vẫn đứng lại ở không xa những khúc rẽ để họ không lạc mất nhau. "Chậc, cậu mèo này khôn thật, cứ muốn mình chạy hết tốc lực mới chịu cơ."

Và rồi khi trán cô đã bắt đầu lấm tấm mồ hôi bởi sức nóng của những tia nắng cứ nhảy nhót không ngừng và của hàng sa số những con người với những áo chùng và bốt da chen chúc nhau trên phố, Looney thấy chú mèo đen của mình đứng lại. Cô đến đứng cạnh chú ta, ngẩng đầu lên nhìn và thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy tấm bảng gỗ cũ kĩ với những con chữ vàng vọt:

"Tiệm Sách và Đũa Phép của Ollivander "

.Tiệm Sách và Đũa Phép của Ollivander.

Looney đẩy cửa và bước vào tiệm. "Leng keng~" tiếng chuông vui vẻ vang lên, trong và thanh chứ không trầm đục như tiếng chuông ở tiệm thú nuôi chút nào. Vào trước cô là hai người nữa - một chị gái với mái tóc dài đen nhánh khiến người khác phải ghen tị, và một anh trai với mái tóc vàng rối bù một-cách-có-chủ-đích dài đến vai. Họ trông rất vui vẻ và thân thiện. "Mong là mình sớm tìm được bạn", Looney nghĩ thầm. Cô tiếp tục đi vào trong tiệm và thoáng giật mình.

Cô gái với mái tóc hồng nhạt mà Looney đã thấy trước cửa tiệm thú cũng ở đây, và cô gần như mất sạch vẻ bình thản thờ ơ mà Looney thấy lúc ấy. Đôi chân mày cô chau lại đầy chán ghét, một tay cô cầm một chiếc găng tay dính máu, tay còn lại đang lôi xềnh xệch một anh thanh niên cũng máu me không kém. Cô gái có vẻ đang rất tức giận, nên Looney nhẹ tránh đường để không phải trở thành "giọt nước làm tràn ly" - ai cũng có giới hạn cả mà. http://vnsharing.net/forum/images/img/alticon.pngMoonie trên vai cô khẽ rít lên khi ngửi thấy mùi máu, làm cô phải đỡ nó khỏi vai mình và ôm nó vào lòng. "Nhạy cảm với máu", cô thầm ghi nhớ.
Dù đã được cô ôm vào lòng nhưng http://vnsharing.net/forum/images/img/alticon.pngMoonie vẫn không ngừng rùng mình và gầm ghè đầy bực bội. Cô chậm rãi vuốt vuốt bộ lông xù tung tóe của nó, khẽ trấn an:

- Ssssh, ngoan nào, ngoan nào, bình tĩnh lại rồi ta cùng ra khỏi chỗ này, nhé? - Looney thoáng nhíu mày khi nhìn thấy dây máu choe choét mà người kia để lại trên sàn gỗ, tay vẫn không ngừng vỗ về chú mèo đen. "Chuyện quái gì đã xảy ra ở đây thế này?"

Cộp. Cộp. Cộp. Có tiếng bước chân tiến lại gần. Looney ngẩng đầu lên và không ngăn nổi trợn tròn mắt khi thấy người nọ cứ thản nhiên đạp lên mấy vết máu mà đi đến chỗ cô. Anh ta cao, mảnh khảnh với mái tóc cũng màu vàng, tuy hơi sậm màu hơn tóc cô một chút. Anh ta đến bên cạnh cô, và vươn tay ra chạm vào đầu Moonie.

- Có chuyện gì khiến cho bé mèo sợ run người đây này!

Looney cảm thấy rõ ràng chú mèo của mình im lặng hẳn lại, nhưng cặp mắt nó lại nhìn thẳng vào cậu con trai kia, không chớp. Không phải là từ sợ hãi chuyển thành bình tĩnh. Mà là bực bội chuyển thành cảnh giác.

Looney mỉm cười nhẹ. Cô đã quá tuổi cho nguyên tắc không-nói-chuyện-với-người-lạ.

- Cậu ta khá nhạy cảm với mấy thứ máu me này, có lẽ thế. Em đang nghĩ đến chuyện cho cậu ấy ăn chay.

Looney suýt bật cười lớn khi Moonie bỗng rùng mình thật mạnh và quay lại đối mặt với cô. Trời ạ, Moonie của cô biết lườm! Đôi mắt sáng quắc của nó nheo nheo lại theo kiểu đừng-giỡn-như-thế-chứ-?! Cô vui vẻ vỗ đầu trấn an cậu nhóc:

- Haha, ta đùa đấy. Hy vọng là trong trường có cá nướng hay đại loại thế.

Và cậu trai tóc vàng kia cất tiếng:

- Em không cần lo về thức ăn ở Hogwarts. Những con gia tinh luôn biết cách chế biến thức ăn theo những cách kì lạ nhất và cũng ngon miệng nhất. Thường xuyên có món cá đấy, theo anh nhớ là thế.

- Được vậy thì tốt quá. Cám ơn anh nhé. Và chào anh, em tên là Looney Felicia Glinx, năm nhất - Nói rồi cô đưa tay ra, chờ đợi với nụ cười thường trực.

- Anh là Hara Sapp Scarlet, năm thứ tư, nhà Gryffindor, hân hạnh được gặp em - Anh ta bắt lấy tay Looney.


"Cuối cùng cũng đã làm quen được một người.", Looney nghĩ thầm.
- Chào anh! Hôm nay cám ơn anh rất nhiều!

Looney vẫy tay chào người bạn mới quen, nhìn theo chiếc bóng trải dài trên mặt đường đá và nụ cười vui vẻ của anh qua lớp kính của cửa tiệm. "Hy vọng anh ta là người tốt. Lòng nhiệt thành của học sinh Gryffindor chắc không phải chỉ là lời đồn thổi, nhỉ?"

- Mi tin tưởng anh ấy không? - Looney khẽ hỏi chú mèo đen của mình. Chú ngẩng đầu lên và cô có thể thấy gương mặt vô cảm của mình trong đôi mắt xanh biếc ấy - Nào, đi mua đồ cho xong thôi.

Cô quay gót bước tiếp đến quầy, nơi một ông lão đang nhìn cô mỉm cười - một nụ cười thật hiền, nhưng cũng thật đầy thấu hiểu đến mức suýt làm cô rùng mình. Hít một hơi sâu, cô mỉm cười với ông.

- Cháu chào ông - Cô lễ phép - Cháu muốn mua đũa phép và sách giáo khoa cho năm học tới ạ.

- Ồ được thôi cô bé. Ông sẽ đi lấy sách giáo khoa cho cháu, trong lúc đó cháu hãy đi chọn đũa phép, nhé? - nói rồi ông chỉ vào những dãy kệ sắp đầy những chiếc hộp gỗ, tuy không màu mè cũng như không có chiếc nào quá nổi bật hay khác thường cả, nhưng mỗi chiếc đều có nét riêng; không khác nhau về màu gỗ thì cũng khác nhau về những hoa văn trên nắp và bên cạnh hộp, chúng dường như được mạ bằng kim loại. Looney tự hỏi không biết có chiếc hộp nào có hoa văn được mạ vàng không.

- Thưa ông... - Looney ngập ngừng. Có đến cả hàng ngàn chiếc hộp trong cửa tiệm này nữa chẳng chơi - ...Làm sao cháu chọn được một cây phù hợp với cháu nhất đây? "Và nếu lỡ không có cây nào chịu cháu cả, và cháu sẽ bị đá về nhà ngay tức thì?"

- Đừng lo, cô bé - Lão bắt đầu lôi ra vài cuốn sách - Đũa phép chọn phù thủy. Nó sẽ tìm ra cháu giữa đám đông hỗn loạn này đây - Ông hất đầu về những nhóm học sinh đang thơ thẩn trong tiệm - Chứ cháu không cần chọn ra nó giữa rừng những cái que này đâu.

Looney bật cười, có lẽ cô đã tỏ ra quá căng thẳng, vì cô không nghĩ rằng ông chủ tiệm lão luyện này khi không lại bỏ công ra nói đùa để trấn an một đứa nhóc bình thường như cô.

- Cảm ơn ông, cháu sẽ cố - Nói rồi cô đi sâu vào giữa những kệ đũa phép.

Sau vài phút tìm kiếm, nỗi lo sẽ-không-có-đũa-phép của cô dần tăng lên. Moonie vẫn ngồi yên trên vai cô, dáo dác ngóng tìm dù biết là sẽ chẳng có kết quả gì mấy. Bỗng Looney cảm thấy gì đó và dừng bước chân lại.

- Moonie, mi có thấy gì nóng không? - Looney hỏi, không quan tâm rằng câu hỏi của mình nghe cực quái đản. Moonie tròn mắt nhìn cô một chốc, rồi lắc đầu.

- Nhưng ta thì thấy.

Nói rồi cô tiến lại một chiếc kệ ở góc khuất của cửa tiệm, không chỉ vì sức nóng kì lạ mà cô xác định là tỏa ra từ đó, mà còn là vì một sức thôi thúc khác thường mà cô đã hiểu ra nguyên nhân chỉ sau vài bước chân. Có một cây đũa phép đã chọn cô.

Looney đứng trước chồng hộp đũa phép cao ngất. Cô ngắm nhìn thật kĩ, và nhận ra dường như có một hộp đang phát sáng nhè nhẹ. Chật vật lấy nó ra, trên mặt chiếc hộp là hình một con phượng hoàng được mạ lên bằng bạc trắng, một bên mắt nó là một hạt ngọc đen lập lòe trong ánh sáng lờ mờ của góc tiệm. Looney mở hộp ra, và thấy một cây đũa phép màu nâu sậm ở trong đó. Nó dài vừa phải, và trông có vẻ rất mềm mại.

Looney cầm cây đũa phép lên, và suýt phải kêu to vì bất ngờ. Một luồng cảm giác kì lạ chảy vào cô, lan đi khắp cơ thể. Nó ấm áp và bồng bềnh, khiến mắt cô hoa lên vì những màu sắc rực rỡ. Moonie trên vai cô meo meo những tiếng nho nhỏ, lông nó dựng đứng cả lên nhưng có vẻ rất thích thú. Nó khều khều những tia sáng lấp lánh quanh cô như thể đang cố ôm lấy những thứ ngàn-năm-mới-có-một-lần, làm Looney bật cười thích thú. Cô biết, rằng mình đã được chọn.


Looney đặt lại cây đũa phép vào hộp, và cảm thấy hơi ấm đột ngột rời đi khỏi những ngón tay. Hơi hụt hẫng, nhưng cô biết mình sẽ được cầm lại nó sớm thôi. Cô mang chiếc hộp ra cho ông lão, cười thật tươi.

- Cháu nghĩ cháu đã được cây đũa phép này chọn rồi ạ.

Ông Ollivander mở hộp ra, gật gù và nói:

- Gỗ vân sam với lõi lông phượng hoàng, 12,5 inch. Cẩn thận nhé cô bé, lông phượng hoàng khá mạnh mẽ và thường có những hành động độc lập, và đó có thể là điều may mắn cũng như bất hạnh, tất cả tùy thuộc vào cháu. Gỗ vân sam làm cho tính chất của cây đũa phép này khá phức tạp và khó nắm bắt, nhưng nếu cây đũa phép đặc biệt này đã chọn cháu, thì cháu nên hiểu rằng mình rất có tiềm năng. 12,5 inch, một độ dài bình thường và lý tưởng cho mọi phù thủy - Và ông mỉm cười thật hiền - Ta hy vọng cháu sẽ đối xử với nó thật tốt.

- Cháu sẽ cố hết sức ạ. Nó đã chọn cháu, và cháu xem đó là một niềm vinh dự. Cháu thậm chí đã lo rằng sẽ không có cây đũa phép nào chọn mình cả cơ đấy ạ - Ôi Merlin, cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có thể có một cây đũa phép với lõi là lông phượng hoàng. Ngày hôm qua cô còn chưa tin rằng nó thực sự tồn tại.

Cô thanh toán, không quên để lại cho ông lão chủ tiệm một nụ cười thật tươi, và để đôi mắt xám đục của ông xoáy vào mình một lần nữa.

"Leng keng~"


Khệ nệ vác theo đống sách giáo khoa và hộp đũa phép, và còn cả http://vnsharing.net/forum/images/img/alticon.pngMoonie trên vai nữa, cô vất vả đi chầm chậm đến tiệm bán áo chùng. Có lẽ cô nên mua một chiếc vali khi về London. Và cô nên làm nhanh lên, vì dù bây giờ ở đây nắng chiều chỉ vừa mới buông, nhưng nếu cái đồng hồ Muggle của cô chạy đúng, thì cô đã sắp hết quỹ thời gian của mình rồi. Muốn lát nữa thong thả ở sân ga thì giờ phải nhanh lên.

Moonie nhảy xuống khỏi vai cô, thong dong dẫn đường cho cô đi mua những bộ đồng phục đầu tiên. Và khi nó dừng lại, cô thấy mình đang đứng đối mặt nới một cửa tiệm cũ kĩ đến mức làm nó mang chút gì đó cổ kính. Những dòng chữ mạ vàng chạy trên tấm gỗ bạc màu:

"Tiệm Áo Chùng Madam Malkin’s "

Cửa tiệm này không có chuông cửa, chỉ có tiếng kẽo kẹt của bản gỗ báo hiệu cho sự xuất hiện của Looney. Cô được chào đón bởi một người phụ nữ trung niên tròn trịa đầy phúc hậu với chiếc váy dài màu hoa cà được may cắt rất khéo, và bà niềm nở hỏi thăm:

- Chào cô bé dễ thương. Mua áo chùng đúng không cháu?

- Cháu chào bác - Looney nói - Dạ vâng, cháu muốn mua đồng phục ạ. Năm nay là năm đầu của cháu ở Hogwarts.

- Ồ thế à? Vậy là bác biết chính xác cháu cần bao nhiêu bộ rồi. Để cho các phụ tá của bác lấy số đo nhé, rồi bác sẽ mang đồ ra cho cháu. Và đừng hỏi sao cháu phải mua quá nhiều như vậy; tin bác đi, những thứ họ cho bọn cháu học ở trường không phải lúc nào cũng sạch sẽ tinh tươm đâu, có đồ dự phòng vẫn hơn - Nói rồi không đợi Looney trả lời, bà ta dắt cô vào sâu bên trong tiệm.

"Trời ạ, bác ấy nói thêm một hồi nữa chắc mình hoa mắt quá." Looney thầm cảm thán. Tốc độ làm việc của bà Malkin thật đáng kinh ngạc. Looney được dẫn vào một buồng thử đồ, tất nhiên là Moonie phải ở bên ngoài buồng, trông chừng những đồ đạc mới mua của cô. Looney không khỏi tròn mắt khi nhìn thấy những "phụ tá" của bà Malkin - những dây thước đo và những viên phấn bay lơ lửng giữa buồng, sẵn sàng bắt tay vào làm việc bất cứ lúc nào.

- Lấy đủ hết các số đo của cô bé này nhé - Bà nói với các "phụ tá" - Năm nhất đấy, nên dẹp cái trò hù dọa khách hàng của bọn bay đi - Looney thấy lạnh cả sống lưng khi nhìn thấy ánh mắt đe dọa của bà, dù ánh mắt đó chưa phải là dành cho cô.

- - -

Khoảng nửa tiếng sau, sau khi Looney đã hồi phục từ cơn chóng mặt do cứ bị xoay vòng vòng, hết đưa tay lên, đưa tay xuống, hóp bụng sao cho vừa phải, dang hai tay ra cho thật thẳng... và đủ trò khác mà bọn dây nhợ kia bắt cô làm. Moonie vẫn luôn ở sát bên cô kể từ khi cô bước ra khỏi cái buồng đó, gầm ghè kịch liệt đống dây nhợ và suýt xông vào cắn xé chúng nếu Looney không ngăn nó lại kịp lúc.

Bà Malkin bước ra khỏi buồng với xấp đồng phục trên tay - chúng thơm mùi vải và trông dày hơn cô tưởng tượng. Có lẽ bà Malkin đã không nói đùa về số lượng áo chùng cần thiết, vì Looney đang choáng váng tính toán xem mình có thể dùng đống đồ này trong mấy năm.

- Xong rồi đây cháu - Bà đặt xấp đồ xuống, và đưa cho Mooney một chiếc lọ - Đây là chai giặt rửa đặc biệt của tiệm, có thể tẩy được hầu hết những thứ dính dớp mà các giáo viên để cháu chạm vào. Đừng nhìn bác bằng ánh mắt biết ơn ấy, lọ này không miễn phí đâu. Cháu có thể gửi cú cho ta nếu cần thêm; thường thì các cháu sẽ không an phận với những-gì-được-phép-chạm-vào đâu. Nhớ tránh xa những cái xúc tu trong Nhà Dược Thảo ra, chúng có thể làm rách áo đấy. Cháu có còn cần gì nữa không? - Bà chấm dứt đoạn độc thoại nhanh như tên bắn của mình.

Looney cố gắng ghi nhớ hết những gì bà Malkin vừa nói, sau đó mỉm cười và hỏi:

- Vâng... Chuyện này không liên quan lắm đến đồng phục, cơ mà... Bác biết chỗ nào bán vali không ạ? - Looney thấy lông mày bà Malkin nhướng lên theo kiểu cái-quái-gì-cơ? và vội vàng sửa lại - Không, ý cháu là... uhm... A! Một cái rương ấy ạ, để cháu đựng sách giáo khoa và áo chùng và mọi thứ ấy...

- À! - Bà ta vỗ hai tay vào nhau cái "Bốp!" làm Looney khẽ giật mình. Moonie khè một tiếng, mắt nó trừng lên bực bội - Bác có sẵn vài cái đây, vì có nhiều đứa học sinh năm nhất như cháu lắm; chúng mua đồ và rồi hỏi bác xem có câu bùa chú nào giúp chúng bọc được hết đồ đạc lại để có thể vác đi không. Lũ ngớ ngẩn - Bà thở dài và quay vào trong buồng - Chờ bác một chút nhé cô bé!

Looney ngồi xuống một chiếc ghế gần đó và bắt đầu nhìn quanh. Vẫn còn nhiều học sinh trong tiệm với những tiếng la chí chóe làm cô rợn tóc gáy; cô sẽ không đời nào hét lên như thế... ầy, tất nhiên là trừ khi có ai đó xông vào lúc cô đang bị lũ dây nhợ kia đo đạc hành hạ...

Moonie như đã mệt. Nó nằm dài lười biếng trên đùi cô, mắt nhắm chặt và hai chân trước của nó liên tục dụi dụi đôi tai nhỏ xíu.

- Cố lên cậu bé - Looney nhẹ nhàng vuốt ve và gãi gãi đôi tai của nó - Xong ở đây, chúng ta sẽ ra toa tàu luôn. Lên được tàu rồi ta sẽ cho mi ngủ thoải mái. "Và ta nghĩ ta cũng sẽ đánh một giấc cho sướng" Looney nghĩ thầm.

Ngồi một lát thì bà Malkin bước ra với một chiếc rương gỗ được trang trí bằng những bông tử đinh hương tím biếc.

- Của cháu đây, ta thấy cái này là vừa nhất. Cháu đến xem thử đi?

Looney ôm Moonie vào lòng và tiến đến, và cô thấy mình thích chiếc rương gần như ngay tức khắc. Không quá đơn điệu cũng không quá lòe loẹt, người đã trang trí cho chiếc rương này hẳn phải là một người rất tinh tế, với những dây leo mềm mại điểm xuyết bằng những đốm màu hiền hòa của những bông hoa tím. Cô đưa một tay và nhấc lên thử, "Nhẹ quá!" Looney ngạc nhiên. Cô vẫn luôn nghĩ rằng đồ gỗ như thế này thì phải rất nặng. Nhưng mà thôi, đây là thế giới phù thủy mà? Chuyện gì lại chẳng thể xảy ra?

Looney nhìn lên bà Malkin và cười thật tươi.

- Cháu thích nó lắm ạ, cảm ơn bác vì đã tìm giúp cho cháu một chiếc rương tốt thế này. Cháu thực sự không biết phải làm sao nếu không có bác! - Looney nắm lấy đôi bàn tay của bà Malkin, và chợt cảm thấy chút thương cảm khi bàn tay ấy đầy những vết chai lớn nhỏ và khô cứng, vậy mà vẫn rất ấm áp.

Bà Malkin như giật mình trước cử chỉ của cô bé, nhưng rồi bà cũng ngập ngừng siết chặt tay của Looney và cười còn tươi hơn cả cô.

- Đó là vinh hạnh của ta, cô bé à.

- - -

Looney bước ra khỏi cửa tiệm với chiếc rương đầy đủ đồ dùng cần thiết của cô bên cạnh. Cô quay lại vẫy chào bà Malkin lần cuối, mỉm cười đón nhận cái vẫy lại nồng nhiệt của bà cùng với sự uốn éo thẽ thọt của đám dây nhợ và những viên phấn - thôi kệ, chúng cũng như những đứa trẻ thôi, chơi đùa và chưa biết thế nào là quá trớn. Looney không còn giận chúng vì đã hành hạ cô nữa, nhưng quyết tâm sẽ tìm cách trị chúng vào năm sau.

Cô thoáng thấy bóng anh con trai tóc vàng mà cô đã gặp ở tiệm đũa phép - http://vnsharing.net/forum/images/img/alticon.pngHara Sapp Scarlet - Cô rất muốn vào chào một tiếng, nhưng thôi, cô sắp trễ tàu rồi.

Và rồi cô quay lưng bước đi, với Moonie chậm rãi dẫn đường cho cô ở phía trước.

Sân ga 9¾ || 1/9/1982 || 8h sáng.

Looney đẩy chiếc rương đi dọc sân ga, với http://vnsharing.net/forum/images/img/alticon.pngMoonie trên vai và nó đang nghịch nghịch chiếc khăn quàng cổ của cô. Cô vừa ra khỏi Hẻm Xéo là chạy đến đây ngay, dù theo đồng hồ Muggle của cô thì đến 3 tiếng nữa đoàn tàu mới chạy.

Thế nhưng, cô nghĩ mình vẫn sẽ trễ tàu.

Vì cô chẳng biết làm cách nào để đến sân ga 9¾ cả. Trời ạ, lúc mới nghe rằng phải đến sân ga Ngã Tư Vua là cô đã nghi ngờ rồi. Làm sao để đón một chuyến tàu đi đến xứ phù thủy bằng một sân ga Muggle? Và làm thế quái nào cô lại quên mất chuyện phải HỎI ai đó cách để đến nơi cần-đến chứ? Giờ Looney đang loanh quanh ở giữa hai cột mốc số 9 và số 10 của sân ga, bấn loạn tìm ai đó giúp đỡ. Những người bảo vệ của sân ga vẫn đang nhìn cô bằng ánh mắt dành cho một đứa hâm, chỉ vì cô đã hỏi "Các chú có biết đường nào đến sân ga 9¾ không?"

Looney đang loay hoay như thế, Moonie của cô đang ngáp dài và càu nhàu trên vai cô - nó có thể là một con mèo phù thủy, nhưng hình như nó chưa bao giờ phải đến trường cùng bất kỳ ai, thì cô bỗng thấy một người kì lạ. Ông ta có mái tóc dài đến vai, màu nâu, bồng bềnh và bóng mượt. Ông ta mặc một chiếc áo măng tô dài màu đỏ, tay đang cầm một chiếc đồng hồ quả quýt sang trọng.

"Tuyệt đối không phải là một Muggle bình thường." Looney thầm quả quyết.

Looney thấy ông ta nhíu mày khó chịu một lát, đều đặn đóng vào mở ra chiếc đồng hồ như một thói quen, nhưng gương mặt ông giãn ra và một nụ cười ngay lập tức xuất hiện trên môi khi những chú bảo vệ sân ga đến nhắc nhở ông gì đó. Looney đã quá quen với nụ cười đó - nụ cười xã giao - và nó lão luyện đến mức làm Looney nhận thấy ngay rằng người này không đơn giản. Ông ta bước xuống khỏi vạch an toàn theo lời của những chú bảo vệ, vẫy chào họ, và tiến đến gần chỗ cô.

Cô không rời mắt khỏi ông ta khi ông đi thẳng đến chiếc cột số 9, len qua đám đông, và mất hút.

Looney mở tròn mắt nhìn quanh quất. Rõ ràng không có tấm lưng đỏ nào xung quanh. Ông ta đã đi đâu? Chẳng lẽ... Looney nhìn vào cây cột một cách đầy nghi hoặc.

Bỗng Moonie nhảy xuống khỏi vai cô, nhìn vào mắt cô với cái đuôi chỉ chỉ về cây cột số 9.

- Mày cũng nghĩ giống tao đúng không? - Và con mèo đen gật đầu, đôi mắt xanh của nó sáng quắc.

- Thế thì đi thôi. - Looney hít một hơi thật sâu, đẩy chiếc rương mình tiến tới.

Sắp đụng vào cây cột rồi. Moonie đi song song với cô, mắt nó cũng đầy căng thẳng. Không nghĩ nhiều, cô nhắm chặt mắt và đẩy tọt cái rương của mình vào cây cột. Và rồi dường như cây cột đã hút cô vào, Looney chỉ kịp cảm nhận thấy một hơi lạnh phà vào mình, âm thanh bỗng tràn trở lại vào tai cô, và cô mở mắt ra.

Một con tàu đỏ rực đang đứng ngay trước mắt cô, sừng sững và háo hức tỏa ra những làn hơi nước nóng hừng hực. Moonie, đã đi qua cây cột từ lúc nào, giờ lại nhảy lên an phận trên vai cô như thường lệ.

Looney ngẩng đầu lên và mỉm cười khi thấy tấm biển xanh nho nhỏ. "Sân ga 9¾". Và ở xa xa kia, cô thấy tấm lưng đỏ của người đã giúp cô khám phá ra lối vào này. "Cảm ơn chú," cô thầm thì.

Và cô phấn khởi hòa vào đám đông.

Sân ga 9¾ || 1/9/1982 || 8h30' sáng.

Looney chầm chậm đẩy chiếc rương của mình đi đến con tàu đỏ rực kia. Cô nhìn thấy một tiện bán thức ăn nhanh ở một góc, và dù bụng cô đang biểu tình dữ dội, nhưng cô vẫn quyết định lên tàu và cất đồ trước khi làm việc gì khác. Học sinh vẫn còn đứng đầy ở sân ga, nên khả năng còn những toa tàu trống là rất cao. http://vnsharing.net/forum/images/img/alticon.pngMoonie trên vai cô bỗng 'meo' lên vài tiếng, rời rạc và yếu xìu. Mất một lúc để hiểu ý nó, và cô vỗ về:

- Ngoan nào, đi cất đồ và xí chỗ ngồi trước đã, rồi ta và mi cùng đi kiếm gì đó để ăn, nhé? Ta cũng đói lắm rồi đây - Looney xoa xoa bụng. "Đúng ra mình nên ghé vào quán Cái Vạc Lủng để ăn chút gì đó trước khi tới đây, nhưng khổ thật, nhìn thấy đám người lộn xộn trong ấy, mình không nghĩ sẽ có thể ăn uống một cách yên lành..." - Ta không muốn chỉ vì ăn mà lát nữa phải đứng lây lất ở hành lang tàu hay bị nhồi vào một cái phòng chật ních nào đó đâu - Và Moonie 'ngao' lên một tiếng đồng ý chán chường.

Khệ nệ khiêng chiếc rương gỗ nâu điểm xuyết những bông tử đinh hương tím biếc của mình lên tàu, Looney tiếp tục đẩy nó đi tìm chỗ ngồi. Tuy hầu hết các toa chưa đầy, nhưng chúng đều đã có người. Thậm chí có một toa chứa toàn những cậu trai tóc vàng, "Có lẽ là một hội gì đấy" Looney nghĩ thầm.

Cô tiếp tục đi đến cuối con tàu, cố hết sức để tránh đạp phải những cóc, mèo, thậm chí có cả những con nhện béo múp vằn vện đủ màu cứ chạy long nhong giữa đường. Thi thoảng có vài con cú, quạ, và còn cả dơi nữa, bay vút qua đầu cô và làm cô lo sợ đến một ngày mình sẽ cao lên và nguy cơ bị những con-vật-có-cánh ấy tông thẳng vào mặt cũng sẽ cao lên theo. Vài người học sinh chạy giỡn và cười đùa với nhau, khiến Looney vừa chờ mong, vừa ghen tị đôi chút.

Bỗng một mái tóc vàng lọt vào tầm mắt cô, làm cô phải bước giật lùi lại và nhìn vào toa tàu đó. Chỉ có một người ngồi trong đó, không ai khác, chính là người đầu tiên học ở Hogwarts mà cô quen biết. Mắt xanh lơ và cơ thể mảnh khảnh. Hara Sapp Scarlet.

Moonie, đã nhảy xuống khỏi vai cô từ lúc nào, hiện đang nhìn cô chăm chú. Hai cặp mắt xanh biếc nhìn nhau một lát, rồi hai cái đầu cùng gật, và cô đưa tay gõ cửa toa tàu.

- Chào anh, em có thể ngồi ở toa này được chứ? - Looney cười tươi, đứng ngay ngắn ở cửa toa.

Anh ta thoáng giật mình, buông rơi vẻ mặt trầm ngâm và trở nên vui vẻ hẳn lên.

- A chào cô bé! - Anh hồ hởi - Em cứ vào, toa này mới chỉ có một mình anh.

Mỉm cười, Looney kéo chiếc rương của mình đặt ở một góc phòng, và rồi tiến đến ngồi đối diện với chàng trai tóc vàng kia.

- Anh lên tàu sớm thật nhỉ? - Cô bắt chuyện.

- Đâu nào, ban nãy anh tưởng là trễ tàu rồi ấy chứ. Chạy hết tốc lực, bở cả hơi tai lên đây để rồi phát hiện ra mình đến sớm hơn 2 tiếng, khổ đến thế là cùng - Anh ta gãi đầu - Em cũng vậy mà, nhỉ?

- Em chỉ muốn chắc chắn có chỗ ngồi thôi - Looney trả lời. "Cơ mà anh ấy vội thế thì chắc chưa ăn uống gì nhỉ?" - Em định để đồ ở đây rồi đi mua chút gì đó ăn, em bỏ mất một bữa rồi. Anh có muốn ăn gì không, em mua giùm luôn cho?

Sân ga 9¾ || 1/9/1982

<< post liên quan <<

- Sao để em đi mua đồ ăn cho anh được chứ, Roy sẽ ở đây giữ toa, anh đi với em đến canteen!

Nói rồi anh ta quay sang dặn dò gì đó với chú chó với bộ lông xù trắng như tuyết của mình. Looney mỉm cười; cô cũng có nghĩ đến chuyện để http://vnsharing.net/forum/images/img/alticon.pngMoonie lại, nhưng thôi, cô chưa sẵn sàng để đi đâu một mình cả. Cô tin là Moonie sẽ không bao giờ để lạc mất cô.

Looney và Hara cùng đi đến canteen của tàu. Họ trò chuyện về đủ thứ, như Nhà Grifffindor thú vị như thế nào, các thầy cô trong trường khác nhau ra sao. Hara thậm chí còn bói rằng Looney sẽ được xếp vào nhà Hufflepuff.

Họ ngừng lại và trợn tròn mắt khi đến được cái canteen chật ních người của sân ga. Looney thoáng rùng mình khi nghĩ rằng mình có thể bị đạp bẹp trong đó, với cả cô cũng đói lả rồi, nên chuyện cô bơi vào và bơi ra khỏi biển người đó cùng với phần ăn của mìh an toàn có vẻ hơi... bất khả thi... Moonie trên vai cô 'meo' lên những tiếng đầy thê thảm.

- Em đứng chờ đây, ăn gì anh chen vào mua cho! - Hara đề nghị. Looney nhìn anh một lượt từ trên xuống dưới, và rùng mình thêm một lần nữa. Để thân hình mảnh khảnh của anh chen vào đó còn đáng sợ hơn.

- Nhưng mà... - "Anh ơi, em không muốn can tội gián tiếp giết người...", Looney chưa kịp nói hết câu thì anh ta đã phẩy tay và vỗ vai cô.

- Đừng ngại! Dù sao anh cũng là anh lớn mà! - Anh ta cười nhẹ. Trời ạ, cô đâu phải là người cần được trấn an ở đây?!

Looney mới chỉ ú ớ được vài tiếng thì anh ta đã xắn tay áo lên và xông vào biển người nọ. Cô hơi cảm động một chút - đây là sự galant mà các chị ở làng cô ngày trước vẫn hay mơ mộng đến hay sao? Một thoáng đau thương vụt qua trong mắt cô khi nghĩ về ngôi làng mình đã được sinh ra, nhưng cô cố giấu nó đi thật nhanh. Đang đứng thẫn thờ với cái bụng kêu réo, cô bỗng nghe thấy vài tiếng la hét ồn ào ở canteen. Cô nhìn qua, và sững người.

Hara đang chuẩn bị đánh nhau. Ánh mắt anh hung dữ, tay siết lại thành nắm và tiến gần đến cây đũa phép. Looney lập tức chạy lại, nhủ thầm, "Hara Sapp Scarlet, nếu anh DÁM làm em trễ chuyến tàu ĐẦU TIÊN trong đời và không đến kịp năm học ĐẦU TIÊN này của em, em thề sẽ vặt trụi tóc anh!" Nghiến răng trèo trẹo, cô tiến đến giật giật áo tên con trai tóc vàng đang nổ cơn tam bành kia.

- Bỏ đi anh... Kệ đi... Người ta lỡ mà... - Looney chẳng biết rằng ai mới thực sự là người "lỡ", nhưng giờ mà nói đó là Hara thì hơi ngu. Anh ta có vẻ hơi dịu xuống, nhưng rồi người con trai tóc đen hung hăng kia lại không được như thế. Hẵn chĩa đũa phép ra và dõng dạc nói:

- Cậu buộc tội tôi một thứ mà tôi không làm, thế thì bây giờ tôi sẽ cho cậu có cớ để thực sự buộc tội, nhé. Cho nó công bằng.

Và, chết tiệt thật, Hara nhếch mép và cũng rút đũa phép của mình ra.

- Mời... - Looney thở dài nghĩ thầm, "Anh trai lớn à, anh chuẩn bị tinh thần bị cạo trọc đầu là vừa..." Thế nhưng ngay lúc đó, một cậu trai tóc vàng khác cũng bước vào giữa hai thằng con trai đang hăng máu đây, và Looney chợt thấy lo lắng. Nhìn cậu ta còn mỏng manh hơn cả cô, cả Hara, và chẳng là gì cả so với tên tóc đen mà cậu đang nhìn trừng trừng. Tự dưng cô muốn chạy ra thế chỗ cậu ấy quá...

- Dẹp đi anh, Gen, làm ơn - Cậu nhìn thẳng vào đôi mắt xanh lục của tên tóc đen, bình tĩnh nói.

Và ừ, chết tiệt lần nữa, Hara lựa ngay lúc này mà cất tiếng:

- Oh, cái gì thế này, “Gennie”? Đàn ông với nhau mà mày cũng cần sử dụng lá chắn à? Bé uke kia, né sang một bên cho người lớn nói chuyện - Looney chưa hiểu rõ lắm cái từ uke mà Hara nói đến là gì, nhưng nó có vẻ chọc trúng vào tâm lý cậu trai tóc vàng kia. Cậu xoay người lại, và Looney nhận ra mắt cậu ta cũng xanh biếc.

- Mày vừa gọi tao là cái gì? Mày chỉ là một thằng Máu Bùn bẩn thỉu, đừng giở giọng đó với tao.

Và Looney rùng mình. Không lý do rõ ràng, chỉ đơn giản là rùng mình khi nghe thấy cụm từ đó. Máu Bùn. Cô không thể nào không cảm thấy nhột nhạt khi nghe ai đó nhắc đến nguồn gốc, và Hara còn tệ hơn cả cô. Đôi mắt anh từ tức giận chuyển sang hung ác. "Chẳng lẽ Hara cũng là phù thủy xuất thân Muggle giống mình?"

- Anh à, bình tĩnh... kệ họ đi... gây sự nơi đây không hay đâu! - Và cô thì đói quá rồi! Sao cô lại dính vào vụ này cơ chứ! Looney cảm thấy chú mèo đen trên vai mình bắt đầu gầm ghè những tiếng đầy nguy hiểm.

Thế nhưng trận đánh nhau vẫn cứ thế mà xảy ra.

Hara đẩy cô ra xa một chút, chĩa cây đũa phép vào thẳng cậu con trai mỏng manh kia, hét lên một thứ ngôn ngữ gì đó và rồi một chùm sáng đỏ bắn ra. Cậu kia tránh được trong gang tấc, và tia sáng đỏ nhắm thẳng vào tấm kính của canteen, khiến nó 'Bùm' lên một tiếng và vỡ tan thành từng mảnh. Looney thở phào - cô sẽ không chịu nổi nếu cái bùa đó nện trúng mặt cậu trai kia. Đầu óc cô đang hoạt động hết mức để gỡ mình và tên Hara nóng tính không-đúng-lúc khỏi đống lộn xộn này thì một giọng nói bực bội mà cũng đầy quyền uy vang lên.

- Tôi nghĩ là tôi muốn được giải thích về cái đống kính vỡ lộn xộn vừa vực tôi dậy khỏi giấc ngủ chưa đầy năm phút của tôi đấy các trò ạ.

Looney quay đầu lại, và suýt quên mất cả việc hít thở. Áo đỏ, tóc nâu ngang vai.

Đó là người đàn ông có chiếc đồng hồ quả quýt đã vô tình giúp cô tìm được đường vào nhà ga ban nãy! Và cái gì, "các trò"? Ông ta là giáo viên? Looney lùi lại một bước, đầu thầm tưởng tượng đến việc phải học với con người phức tạp này. Ông ta vẫn đang mang một nụ cười trên môi, nhưng ánh mắt thì đầy nguy hiểm.

- Anh làm ơn cất.ngay.cây.đũa.phép.chết.tiệt của anh đi - Looney thì thầm - Chúng ta gặp rắc rối rồi - Cô kéo mạnh tay áo Hara, và nhận thấy anh đang ngạc nhiên nhìn cô.

- Xem ra em cũng khá nhạy cảm với những rắc rối sắp đến ấy nhỉ? - Anh ta cất cây đũa phép vào, khá bình thản. Dường như anh ta biết rõ người đàn ông kia hơn cô. "Ồ đúng rồi, anh ta đã là học sinh năm thứ tư rồi mà. Thế nào mà chẳng biết đến ông ấy."

- Vì em luôn cố tránh né chúng thôi - "Và giờ nhờ anh mà em đã dính vào một cái siêu bự rồi, lại còn vào ngày đầu tiên đến trường nữa!", Looney vô cảm nói nhưng lòng thì thầm than. Cô đói quá.

Cả nhóm học sinh hỗn loạn bỗng im phăng phắc, hồi hộp chờ đợi những gì các "nhân vật chính" sắp nói với nhau.

.Tàu tốc hành Hogwarts - Tàu đã khởi hành.

Looney đang cạp lấy cạp để chiếc bánh nhìn-hao-hao-bánh-bao của mình, "Ăn trễ thêm chút nữa, thế nào cái bao tử èo uột của mình cũng lại đau quằn quại cho xem. May mà có ông thầy ấy đến sớm, chứ không thì... À mà hình như thầy ấy tên là James? Mình nhớ là đã có ai đó gọi to lên cái tên ấy..."

Cô liếc nhìn http://vnsharing.net/forum/images/img/alticon.pngMoonie đang thong thả nhấm nháp phần cá hộp của mình - lúc nãy Looney đã bấn loạn đến mức chẳng buồn màng đến ý định cho chú mèo ăn chay. Rồi cô dời tầm mắt đến Hara, anh ta đã bớt căng thẳng hơn nhiều so với ban nãy. Sau khi bị thầy James cảnh cáo, Hara chỉ lầu bầu bực bội và quay phắt người vào trong canteen. Looney chỉ kịp cúi đầu chào hai người kia - anh trai nóng tính tóc đen và cậu tóc vàng trông-có-vẻ-hiền-lành nhưng đến lúc đụng chuyện mới thấy cậu chẳng chịu thua ai - cho phải phép, và rồi cô lóc cóc chạy theo Hara.

Anh đưa phần bánh cho cô với gương mặt lạnh như tiền, sau đó hai người đã cùng trở về toa tàu trong một sự im lặng đến căng thẳng. Looney để ý thấy anh ta chẳng mua gì cho bản thân cả, nên cô đã lặng lẽ mua thêm một phần bánh ngọt và nước uống từ bà bán hàng rong thoắt ẩn thoắt hiện ở sân ga. Giờ cô chỉ cần chờ cái đầu anh ta nguội lại.

Ăn xong phần bánh, cô khẽ hắng giọng:

- Uhm... anh... Scarlet này... - Cô ngập ngừng. Tuy trong suy nghĩ, cô đã gọi anh là Hara, nhưng thành lời thì chưa bao giờ.

Anh ta quay lại nhìn cô, có vẻ rất ngạc nhiên:

- Trời, qua từng này chuyện rồi mà em vẫn gọi anh bằng họ sao? - "Hic, anh à, tính ra thì chúng ta mới gặp nhau có 2 lần thôi...", mặt Looney méo đi một chút - Làm anh tổn thương quá đấy nhé! - Hara cười vui vẻ. Một dấu hiệu tốt.

- Phép lịch sự thôi ấy mà. Vậy từ giờ em gọi anh là Hara, nhé? - Looney cũng cười đáp lại anh ta.

- Tất nhiên rồi! Và, để cho chắc, vì anh thấy sao em cẩn thận quá, anh có thể gọi em là Looney chứ?

- Được thôi ạ - Looney vươn tay vỗ vỗ lên đầu chú mèo đen tuyền đang chúi đầu xuống ăn của mình - Và đây là Moonie, người bạn đầu tiên của em đó - Và rồi trước sự ngạc nhiên của Hara, chú mèo ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào anh và gật đầu một cái gọn lỏn, sau đó lại tiếp tục chuyên tâm vào sự nghiệp ăn uống của mình. Looney bật cười - Haha, cậu ta chào anh đó.

- Chào chú mày - Hara nói với Moonie - Chú mày có đôi mắt sáng quá. Nhân tiện anh cũng giới thiệu với em và Moonie luôn, đây là http://vnsharing.net/forum/images/img/alticon.pngRoy . Cu cậu đã ở với anh được 4 năm rồi đấy! - Looney để ý thấy Roy ngẩng cao đầu đầy kiêu hãnh khi được Hara giới thiệu.Chú ta hẳn phải là một chú chó rất trung thành.

- Chào Roy, hân hạnh được gặp mi - Looney đưa tay gãi gãi đỉnh đầu của chú chó. Bộ lông chú ta thật mát và mềm mại, lại còn xốp như bông nữa.

Bỗng còi tàu hú lên một hồi dài, và những tiếng 'Xình xịch, xình xịch' bắt đầu vang vọng. Looney ngóng đầu ra ngoài cửa sổ. Rất nhiều những cánh tay và những cái đầu của các học sinh vươn ra để chào tạm biệt bố mẹ và người thân của họ. Có những phụ huynh đang ôm con lần cuối trước khi chúng nhảy vọt lên con tàu. Looney thấy hơi mất mát một chút. Năm sau nhất định cô sẽ dẫn anh cô cùng vào nha ga, và anh cũng sẽ ôm cô, vẫy chào cô như thế kia...

Hít một hơi dài và rụt đầu lại vào trong toa tàu, cô mỉm cười nhìn Hara và hỏi:

- Giờ thì anh đói chưa?

Anh ta ngạc nhiên nhìn cô, lúng túng một chút rồi gật đầu.

- Nhưng thôi kệ đi, đến trưa sẽ có người đi dọc đoàn tàu để bán thức ăn mà, dù sao cũng chỉ là một bữa sáng. Bao tử anh tốt lắm - Hara nhún vai. Looney cười, lấy ra phần bánh ngọt và chai nước mà cô đã vội mua lúc nãy.

- Có vẫn hơn không chứ, nếu anh có một cái bao tử tốt thì lại càng phải quý trọng nó. Đừng để đến mức cứ hễ ăn chệch bữa đi vài tiếng là nó lại lên cơn hành hạ, khó chịu lắm.

Hara thừ người nhìn cô một lúc, rồi bỗng nở một nụ cười thật tươi. Looney cảm thấy như mình mới được nhìn thấy nụ cười thực sự của anh ta lần đầu. Hara, hơi lúng túng một chút, cảm ơn cô và nhận lấy phần ăn của mình.

Tàu đã rời khỏi sân ga, giờ đây hai bên đường chỉ còn là những rừng cây xanh âm u chạy giật lùi, lòe nhòe và cứ trôi tuột đi đâu mất.

Looney chống tay lên thành cửa sổ, tựa đầu vào tấm kính và buột miệng hỏi:

- Năm nào anh cũng đi học một mình sao?


- Sau khi anh biết mình có phép thuật, anh đã trốn nhà đi 3 năm rồi để đến Hogwarts, vì ba mẹ anh sẽ không cho anh học phép thuật đâu. Với họ những thứ như vậy thật hoang đường và nhảm nhí.

Biết nói gì bây giờ? Looney thậm chí chẳng thể tưởng tượng được gia đình cô sẽ nghĩ thế nào nếu họ biết được cô là một phù thủy. Vui mừng? Sợ hãi? Sẽ cho cô đi học không, hay sẽ sợ rằng cô sẽ trở nên khác biệt? Và quan trọng là, làm sao để an ủi Hara đây? Chạm trúng nỗi buồn của người khác không bao giờ là điều dễ chịu. Ngay lúc cô còn đang suy nghĩ, Hara đã cất tiếng:

- Anh là đứa con xấu xa ấy nhỉ?

"Ồ không, anh chỉ là chưa hiểu đủ cha mẹ mình để thuyết phục họ thôi." Looney nghĩ thầm. Nhưng cô nghĩ mình nên nói gì đó tích cực hơn.

- Không, ý em không phải vậy. Em xin lỗi vì đã hỏi câu thật nhạy cảm, nhưng anh vẫn lo lắng cho họ mà, sao anh không viết một bức thư kể về những điều thú vị ở trường học làm phù thủy - Hogwarts? Ba mẹ là những người luôn có lòng vị tha nhất với con cái họ - Như bố mẹ cô đã, và vẫn luôn yêu thương cô, tin tưởng vào cô.

- Cám ơn em, anh cũng đang nghĩ đến việc đó đây! Anh đã nghĩ từ 3 năm trước rồi mà vẫn chưa có can đảm đặt bút đấy! Quả là vô dụng chỉ giỏi nổi nóng và gây sự mà.

Looney thở dài. 3 năm. "Hara, anh nóng vội với những việc kì lạ và cũng lề mề với những việc kì lạ khác...". Nhưng thôi, ít ra anh ấy cũng chưa bạc bẽo đến mức báng bổ cha mẹ mình. Anh ta vẫn còn nhận thức được rằng mình là một đứa con, đã - một cách bất đắc dĩ - làm tổn thương cha mẹ, và đang cố gắng sửa chữa. Nhìn Hara chống tay nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng cô thấy chạnh lòng. Hơn 3 năm chỉ có một mình, dù đó là lựa chọn của chính anh ta, vậy mà vẫn giữ được tính tình tốt thế này...

- Em thấy anh Hara là một người tốt - Và Looney thực sự nghĩ thế. Bản chất tốt đẹp luôn át đi được những tật xấu mà. Và cô đã quyết định, rằng mình sẽ tin tưởng chàng trai tóc vàng đang ngồi trước mặt cô đây. Dù chỉ là trong thâm tâm, nhưng cô cũng đã có thể gọi anh bằng một chữ 'bạn'.

Anh ta mỉm cười - một nụ cười nhẹ nhõm. Thế nhưng sau đó anh lại cất tiếng hỏi:

- Thế còn em? Sao em lại đến đây một mình thế?

Và Looney khựng lại một chốc. Tim cô nhói đau. Tất nhiên, tiết lộ một phần sự thật là cách tốt nhất.

- Anh trai của em đã đưa em đến trước cửa quán Cái Vạc Lủng ấy chứ, nhưng em thấy hơi nguy hiểm khi bắt anh ấy vào cùng em; thông cảm cho em đi, em đâu biết cái thế giới kì quặc này có những gì? Nội chuyện em có thể nhìn thấy cửa quán khi anh ấy thì không đã là một điều đáng sợ rồi - Cô lắc nhẹ đầu - Thế nên em đá anh ấy đến chỗ làm cho nhanh, rồi tự mình đến đây, như anh thấy đấy - Looney nhún vai - Năm sau, em nhất định sẽ dắt anh ấy đến đây. Anh ấy cần được thấy tất cả những thứ kì diệu này, em chắc chắn rằng anh ấy sẽ có hứng thú với những con cú và những chiếc chổi bay hơn em. Anh ta như bị dính cứng ngắc với bầu trời vậy.

Looney nghĩ về anh trai mình và mỉm cười, nụ cười thật sự. Cô vẫn còn may mắn chán.

Bỗng Moonie 'ngao' lên một tiếng thật to - nó đã đánh chén xong hộp cá và, bằng cách nào đó, vẫn sạch sẽ tinh tươm. Như một con mèo chán đời (?!), nó tung tăng chạy ra khỏi cửa. Nhưng vấn đề là, cái 'tung tăng' của nó nhanh hơn bất kỳ con mèo nào khác...

Looney vội chạy theo sau chú mèo đen tuyền, gọi với lại Hara:

- Em đi theo nó một chút đây, chắc nó cần tiêu bớt thức ăn á... Em sẽ cố quay lại trước giờ ăn trưa - Nói rồi cô vẫy tay và phóng vụt đi. Hình như Hara có vẫy tay chào lại cô với một nụ cười.

- - -

Looney vất vả chạy theo sau chú mèo của mình. Hành lang không đông người lắm, nhưng một con mèo dù sao cũng dễ len lỏi hơn một con người, dù Looney có nhỏ bé đến đâu. Bỗng một con quạ ở đâu đó 'Quác' lên một tiếng đinh tai nhức óc, làm Moonie cũng 'Méo' lên một tiếng thất thanh và nhảy vụt đi đâu mất. Looney vội chạy theo, và khi đến gần, cô thấy nó đang dụi dụi đầu vào cô gái tóc hồng mà Looney đã gặp qua hai lần. Con cú trắng của cô ấy đang nhìn trừng trừng vào Moonie, nhưng hình như chú mèo chẳng thèm để ý đến.

Looney tiến lại gần, mỉm cười:

- Chào bạn! Xin lỗi nhé, mình chụp lấy nó không kịp.

- Không sao - Cô gái trả lời - Mình cũng thấy tiếng kêu đó khó chịu thật. Mèo của bạn đây, nó có đôi mắt đẹp quá - Nói rồi cô đưa chú mèo đen lại cho Looney. "Bạn ấy nhìn hơi lạnh lùng một chút, nhưng xem ra đâu phải thuộc dạng khó bắt chuyện, nhỉ?" Nhận lấy Moonie, cô quyết định làm quen.

- Mình là Looney Felicia Glinx, năm nhất, hân hạnh được làm quen - Nói rồi Looney đưa bàn tay ra, mong chờ.


- Ừm, chúng ta có duyên quá, Looney nhỉ? Mình có thể gọi bạn như vậy không? Nếu mình không nhầm thì có vẻ chúng ta đã gặp nhau trước đây nhưng không có cơ hội nói chuyện - Cô gái mỉm cười, nhưng Looney cảm thấy nụ cười ấy có đôi chút kì lạ. Hơi vất vả chăng? Nhưng Looney thực sự bất ngờ khi cô ấy nhớ được mình, điều đó làm cô ấp úng một chút:

- Đ..Được thôi.

- Bạn dễ thương thật. Mình là Jeanne Riddle Granger, cũng năm nhất. Bạn có thể gọi mình là Jeanne cũng được - Jeanne nói - Tiện đây, mình đang muốn mua chút đồ ăn nhẹ, bạn có muốn đi cùng mình không?

Looney mở to mắt một chút. "Cậu ấy cũng năm nhất? Và cậu ấy vừa khen mình, gì nhỉ, dễ thương?" Looney nhìn Jeanne một lượt từ trên xuống dưới. "Chậc, thôi kệ, so với cậu ấy thì mình 'nhí' thật." Looney cười thật tươi:

- Tất nhiên rồi! - "Có lẽ nên mua cho Hara một ít. Mình và anh ta có thể cùng ăn dọc đường", cô nghĩ thầm.

- Thế thì tốt quá! Đi nhanh thôi, mình đói lắm rồi.

Và rồi hai cô gái cùng nhau đi tìm chiếc xe đẩy bán thức ăn nhẹ.

- - -

Looney bị choáng ngợp trước số lượng cũng như sự kì lạ của những thứ kẹo bánh này. Những viên kẹo đủ màu, trông vô hại là thế, ấy mà cô thề rằng cô vừa thấy một cậu trai bỏ tọt vào miệng một viên màu đỏ, và cả đống khói xịt ra khỏi tai và lỗ mũi của cậu ta - nhìn cậu ấy như một đầu tàu thu nhỏ vậy. Và cả những con nhái làm bằng sôcôla! Chúng nhảy nhót và ngáp miệng kêu như những con ếch thật vậy, dù chẳng có âm thanh nào phát ra cả.

Looney cầm lên một tấm thẻ lấy từ chiếc hộp Sôcôla Nhái, và nhìn thấy một bà phù thủy đang gãi mũi. Không đùa đâu, bà ấy đang thực sự gãi gãi chiếc mũi của mình, thi thoảng còn liếc lên nhìn Looney một cách vô cảm. Cô bối rối cầm lên một tấm thẻ khác - tấm thẻ này mang ảnh một ông lão lớn tuổi với đôi mắt kính nửa vầng trăng đang mỉm cười thật hiền, râu tóc ông trắng như cước và dài vô cùng - cô đoán rằng chúng phải dài đến thắt lưng. Cô lật tấm thẻ lại, phía sau nó là một dòng chữ mạ vàng. Albus Dumbledore.

Jeanne có vẻ thích thú trước sự trầm trồ của Looney, cô nhóng đầu nhìn vào tấm thẻ trên tay người quen mới và nói:

- Bạn biết chưa nhỉ, đây là thầy hiệu trưởng của chúng ta đó.

- Thật sao? - Looney ngạc nhiên. Nhìn ông như lão phù thủy Merlin mà cô vẫn hay được xem phim hoạt hình vậy, trừ việc Merlin hay mặc áo chùng màu xanh và chiếc mũ nhọn đầu cũng xanh nốt, trong khi thầy Albus Dumbledore có vẻ ưa màu tím hơn - Nhìn thầy khá hiền để có thể làm một Hiệu trưởng, nhỉ?


Looney đang rất vui. Jeanne có vẻ là một cô bạn tốt - đúng là có già dặn hơn cô một chút, với sự bình thản thường trực mà Looney nghĩ mình phải mất ít nhất là một năm để học được - nhưng rất ân cần và thoải mái. Cô bạn quan tâm vừa đủ, khiêm tốn cũng vừa đủ, và tạo cho người khác cảm giác có-thể-tin-cậy - tất nhiên, Looney chưa hiểu rõ về cô bạn mới đến mức có thể tin tưởng cô ấy hoàn toàn như một người bạn thân. Chỉ là, Jeanne có vẻ luôn biết chính xác mình muốn nói gì; cô suy nghĩ kĩ trước khi nói, không cộc lốc cũng không dư thừa, và có lẽ bản thân Jeanne cũng chưa nhận ra rằng tất cả những yếu tố ấy làm cô trở nên đáng tin cậy và có sức thuyết phục đến không ngờ.

Lúc Jeanne gợi ý mua thức ăn cho Moonie , Looney hơi ngập ngừng một chút. Chú mèo của cô vừa mới ăn no phềnh cả bụng ra. và theo lý thuyết, thì cô đang dắt nó đi vòng vòng để tiêu thức ăn. Nhưng cô ngại phải từ chối sự quan tâm của Jeanne - người "bạn" thứ hai mà cô có được, nên cô cũng gật đầu đồng ý và mua thêm chút kẹo đủ màu cho chú mèo đen.

Sau đó, họ quay về toa tàu của mình. Looney đang phấn khởi tìm chuyện để nói với Jeanne - việc cô bạn cũng là phù thủy gốc Muggle làm cô thấy khá nhẹ nhõm - thì chiếc tàu bỗng chao đảo thật mạnh. Looney và Jeanne đều bị văng mạnh sang một bên, đầu Looney dộng vào cạnh tàu đau điếng. "Đau quá... Thực sự là đau quá..." Looney nhắm tịt mắt, ngồi sụp xuống ôm lấy một bên đầu của mình, cơn đau làm cô suýt phát khóc. Khi con tàu dần ổn định lại, Looney chầm chậm mở mắt ra, "Ơ kìa, sao lại có đến 2 Moonie thế này?" Cô tự hỏi khi nhìn thấy cái bóng lòe nhòe của chú mèo đen đang mở tròn đôi mắt lo lắng nhìn cô, chân nó với lên cào cào vào cánh tay đang ôm đầu của cô một cách vội vàng.

- Ta không sao, ít nhất thì vẫn chưa chảy máu - Looney thì thầm, và biết là con mèo của cô sẽ hiểu. Cô biết rõ - rất rõ - chuyện gì sẽ xảy ra nếu cô nhìn thấy...


... máu...


Tong. Tong. Tong. Từng giọt rơi xuống sàn tàu. Kinh hoàng, Looney ngẩng đầu lên và thấy Jeanne đang dựa một cách xiêu vẹo vào thành tàu, tay bưng lấy mũi và những giọt máu len lỏi qua bàn tay cô...

Looney quên phắt cơn đau đầu của mình, tay cô run rẩy đỡ lấy Jeanne:

- Cậu không sao chứ? - Looney ngừng lại một chút, nhìn những dòng máu vẫn đang ào ạt chảy kia - Sao lại dễ chảy máu cam như vậy? - Giọng cô run rẩy.

Looney cực kì, cực kì, cực cực cực kì sợ máu.

Cô bấn loạn không biết nên làm thế nào. Tay cô run còn hơn cả con tàu đang giật bần bật này, và tất cả những gì cô muốn làm bây giờ chỉ là ngồi thụp xuống sàn tàu lần nữa, vùi mặt mình giữa hai đầu gối để không phải nhìn thấy thứ chất lỏng đáng sợ ấy nữa. Những kí ức kinh khủng đang ngấp nghé xâm chiến trí óc cô, một lần nữa. Những tiếng hét thảm thiết. Những giọt lệ máu, những xác chết còn ấm vẫn đang ngừng xuất huyết, chúng trườn vào tâm trí cô như những cơn ác mộng giữa ban ngày.

Looney hít một hơi thật sâu và lắc đầu mình thật mạnh, dù nó gây ra một cơn chóng mặt hoa mắt khác cho cô. Jeanne đang rất không ổn, mặt cô bạn đã tái xanh với hơi thở ngày càng dồn dập, giờ không phải là lúc để cô chìm vào nỗi sợ của mình! Cô vừa mới nhìn vào toa tàu gần nhất để chuẩn bị tìm sự giúp đỡ và thấy thấp thoáng một mái tóc màu hồng khác, thì cánh cửa toa tàu ấy đột ngột mở ra và một giọng nói ấm áp vang lên:

- Em không sao chứ? - Chị gái ấy nhìn Jeanne một cách lo lắng và nói. Mái tóc của chị ấy cũng hồng như tóc của Jeanne, tuy nhạt màu hơn một chút; đôi mắt chị ta cũng sáng lên một màu hồng ấm áp, và chị ấy đang nhanh chóng rút ra một chiếc khăn tay - Ngửa đầu lên đi em. Lấy khăn của chị mà giữ cho máu ngừng chảy. Vào phòng chị sơ cứu cho em! - Chị ấy vội vã dìu Jeanne vào toa của mình.

Looney nhìn hai người đi vào trong toa, rồi liếc đến những vệt máu loang lổ trên sàn. Chúng không bị trét thành đường như những vệt máu mà cô thấy ở tiệm đũa phép - hình ảnh ấy quá mới lạ để có thể ám ảnh cô, vì cô chưa thấy gì như thế bao giờ cả - nhưng những vết máu này thì khác. Chúng là những giọt tròn méo mó, chỉ chực lăm le gắn kết với nhau để thành một vũng máu to hơn...

Looney ép mình vào thành tàu và ngồi thụp xuống, vùi mặt vào giữa hai đầu gối, và để mặc cho bản thân run rẩy. Cô không thể vào trong toa với một đống máu khác, cũng không thể bỏ đi khi Jeanne vẫn chưa ổn trở lại. Cô chỉ có thể ngồi đây, chờ đợi - việc mà cô ghét nhất - và nghe những tiếng 'meo meo' an ủi của Moonie bên tai. Cô hé mắt ra một chút, chỉ đủ để nhìn thấy chú mèo đen và vươn tay ôm chặt nó vào lòng.

Vài phút sau, cô chậm rãi mở mắt và đứng dậy đi vào toa tàu với hai cô gái tóc hồng kia, đôi tay hơi run rẩy vẫn đang ôm chặt Moonie trong lòng. Cô thử nở một nụ cười. Tốt, mọi thứ vẫn còn tốt.

Và cô quên mất chuyện phải để ý xem đã có ai nhìn thấy mình hay không.

- - -

Looney nhìn chị gái hiền lành kia sơ cứu cho Jeanne - máu đã ngừng chảy, và màu sắc cũng dần trở về với gương mặt cậu ấy. Nhìn chiếc khăn trong tay mình một chốc, Jeanne ngại ngùng nói với người đã giúp đỡ cô - cả hai đứa bọn cô.

- Thật xin lỗi. Khăn của chị bị em làm bẩn hết cả rồi - Và rồi cô quay sang Looney - Mình làm phiền cậu rồi.

- Ôi, mình mới phải xin lỗi ấy chứ - Looney phẩy tay, mặc cảm tội lỗi dâng trào - Mình chẳng biết phải làm gì cả, chỉ đứng đực ra đó như một con ngốc... - Và trước khi Jeanne hay chị gái kia kịp mở miệng, cô đã mỉm cười và nói tiếp - Nhưng giờ thì em đã biết cách rồi. Jeanne này, mình sẽ cố gắng ghi nhớ việc phải mang khăn tay bên mình mỗi khi đi chơi cùng bạn. Bạn nguy hiểm quá, cứ như núi lửa ấy - Cô cười khúc khích.

Jeanne nở một nụ cười áy náy. Chị gái hiền lành kia cũng cười xòa và khẽ lắc đầu, nhẹ nhàng cất tiếng:

- Thật là... Em gái, sao lại ra nông nỗi này thế? - Chị ấy nhìn Jeanne, có vẻ vẫn còn lo lắng.

- Sức khỏe em khá kém, hễ có chấn động gì đó là lại chảy máu cam - Jeanne nhẹ nhăn mặt lại một chút - Riết rồi em cũng quen, chỉ là hơi ngại khi cứ lâu lâu lại phải hù dọa mọi người một phen thôi - Nói rồi cô dụi dụi cánh mũi đã đỏ hồng của mình, hình như vẫn còn khó chịu đôi chút.

Looney thở phào. Thôi kệ, có khi ở lâu với Jeanne lại chữa được tật sợ máu của cô thì sao? Những hình ảnh đáng sợ có lẽ vẫn sẽ ập đến, nhưng ít ra thì cô cũng sẽ không bị tê liệt trước những tình huống máu me bất ngờ nữa, hy vọng vậy. Looney nhẹ nhàng cất tiếng:

- Cảm ơn chị rất nhiều nhé, chị... - cô ngập ngừng.

- Chị tên là Eru - Chị ta dịu dàng mỉm cười - Eru Jung, học sinh năm thứ 5 nhà Ravenclaw. Và, không có gì đâu, đó là chuyện ai cũng nên làm mà.


Looney đứng giữa ga Hogsmeade, hít thở bầu không khí trong lành khô ráo và cố gắng làm thông thoáng đầu óc. Cô đã không chợp mắt được chút nào kể từ lúc đặt chân vào quán Cái Vạc Lủng, và giờ thì cô mệt rã rời. Moonie bên cạnh cô khẽ vươn vai - ít nhất nó cũng đã được nghỉ ngơi trong vòng ôm của cô một chút, với thái độ ta-đây-miễn-nhiễm-với-tiếng-ồn, khi mà các học sinh ùa ra khỏi đoàn tàu và bắt đầu đùa giỡn hết mức có thể. Looney thở dài, đặt Moonie lên lại trên vai vì nó không sống chết đòi được ngủ nữa, và kéo chiếc rương của mình đi theo dòng học sinh nhốn nháo.

Xa xa, cô vẫn có thể thấy mái tóc vàng của Hara - anh ta đang thong dong với chú chó trắng như tuyết tháp tùng bên cạnh. Lúc Looney trở về toa tàu của cô và Hara, đầu óc vẫn còn hơi váng vất vì chuyến "tham quan tàu" với cô bạn Jeanne và con cú trắng muốt của cô ấy, tay cô đang chật vật ôm một đống thức ăn để vác về chất vào cái ruơng mới đầy một nửa của mình, thì Hara đang ngủ ngon lành trong toa. Cũng đúng thôi, anh ta có ngủ nghê gì cho ra hồn vào sáng ngày hôm nay đâu, nhưng vì đúng lúc đó còi tàu hú vang và tiếng học sinh reo hò bắt đầu vang vọng, nên Looney đành bất đắc dĩ gọi anh ta dậy.

Lúc ra khỏi tàu, Hara đã vẫy chào và mỉm cười thật tươi với cô, "Looney! Anh đi trước nhá! Hy vọng vào trường sẽ được gặp lại em!" và hòa vào nhóm học sinh năm thứ 5, tay anh vẫn cầm phần bánh mà cô tặng - nhiều lúc Looney thấy mình giống bảo mẫu cho anh quá, lo cho cái bao tử cũng như giấc ngủ của anh ta, và mọi thứ. Cô phì cười và lắc nhẹ đầu trước cái suy nghĩ kì lạ của mình.

Cô gia nhập cùng các học sinh khác đi đến tòa lâu đài cổ kính mà âm u trước mắt. "Có vẻ cuộc phiêu lưu đã chính thức bắt đầu."


.Đại sảnh đường.   


.:Flashback:.


Được cô McGonagall dẫn dầu, cả đoàn học sinh năm nhất chậm rãi tiến vào Đại Sảnh Đường. Looney đứng ở giữa hàng, kế bên một cậu nhóc có mái tóc và cặp mắt xanh biếc mà cô chưa từng gặp bao giờ, và lúc này đây thì cô quá căng thẳng để nói chuyện. Tay cô nắm chặt lấy vạt áo chùng - Moonie không có mặt ở đây để trấn an cô, nó đã được chuyển đi cùng những vật nuôi khác rồi - vậy nên giờ cô phải tự gồng mình lên để giữ bản thân bình thản.

Cuối cùng cả đoàn học sinh cũng đi đến cánh cổng lớn dẫn vào Đại Sảnh Đường. Looney hồi hộp nhìn cô McGonagall nhẹ nhàng mở cánh cửa gỗ nặng nề ra, và phải dùng hết lý trí để ngăn mình nhón chân, nhóng đầu lên để nhìn vào trong đó. Cô cố gắng kiềm chế sự tò mò mặc cho nhóm học sinh đứng đầu hàng có trầm trồ xuýt xoa hay vỗ tay thích thú. Cô sẽ không để mất hình tượng đầu tiên của mình chỉ vì mấy giây vội vàng. Nhưng Looney không thể ngăn mình há hốc miệng khi bước vào nơi kì diệu nhất mà cô từng được thấy tính đến bây giờ.

Đại Sảnh Đường rộng mênh mông với những ngọn nến rực rỡ bay lơ lửng trong không gian làm mọi thứ lung linh đến lạ. Looney ngẩng lên và thoáng giật mình, "Nơi này không có trần nhà?", cô thắc mắc trước khi suy luận ra được rằng nó đã có thể bị ếm bùa để trờ thành bầu trời sâu thăm thẳm đầy sao như cô đang thấy đây. "Liệu vào mùa đông sẽ có tuyết rơi từ trên đó xuống không nhỉ..." Looney tự hỏi.

Các dãy bàn đầy ắp các học sinh lớn, họ luôn miệng cười nói và vô cùng phấn khích khi được gặp lại nhau sau ba tháng hè. Nhiều người nhìn về đoàn học sinh mới với cặp mắt khích lệ, một số thậm chí còn vẫy tay và huýt gió ầm ỹ. "Thật ấm áp quá..."

Giáo sư McGonagall dẫn lứa học sinh năm nhất đến trước bàn giáo viên, nơi một chiếc nón chóp nhọn cũ kĩ đang đợi chờ chúng. Looney còn đang thắc mắc xem cái nó ấy dùng để làm gì thì bỗng những nếp nhăn trên nón tự xếp lại thành một khuôn mặt và, ôi Merlin, nó cười với bọn học sinh năm nhất, làm Looney chỉ biết trợn mắt lên mà nhìn.

Và buổi lễ phân loại bắt đầu.

Looney bình tĩnh nhìn từng đứa học sinh lên đội cái nón cũ kĩ ấy, im lặng mất một lúc và rồi cái nón sẽ mở "miệng" nói thật to tên nhà mà đứa học sinh đó được phân vào. Cô thấy tên của Jeanne được xướng lên, và nhìn cô bạn, vẫn bình tĩnh như thường lệ dù có hơi xanh xao hơn một chút, được xếp vào nhà Slytherin. Looney đã từng nghe Hara kể về nhà Slytherin rồi - anh ấy khá vô cảm về Nhà ấy, để cuối cùng Looney chỉ biết vài thứ về Slytherin: quý phái và chuẩn mực, biết tiến lùi đúng lúc, khôn ngoan đến mức tinh quái, và là Nhà sản sinh ra nhiều Phù thủy Hắc Ám nhất trong các Nhà.

- Looney Felicia Glinx!

Looney bước lên bục, hoàn toàn bình thản, trừ việc tay cô vẫn đang nắm chặt lấy vạt áo chùng không buông. Cô cảm thấy chiếc nón được đặt lên đầu cô, mọi thứ tối om và giọng của chiếc nón vang lên:

"Hmmm, một cô bé thú vị đây. Tâm lý khá vững, eh? Ồ, còn là phù thủy gốc Muggle... Và quá khứ của cô bé..."

Looney thấy người mình lạnh đi. Cái nón quái quỷ này định lục tung kí ức của cô lên hết à?

"Thưa ông, xin ông đừng đi sâu vào kí ức của cháu, nếu điều đó không thực sự cần thiết cho việc phân loại" - Looney nghĩ thầm, biết là ông ta sẽ nghe thấy.

"Haha, tốt thôi cô bé. Lễ giáo đầy đủ, lòng dũng cảm có... sự khôn ngoan có... ồ và cháu còn có cả một trái tim biết quan tâm... Cháu quá dung hòa, cô bé à. Mọi tố chất của các nhà, cháu đều có, tuy không có cái nào nổi bật..." - Looney bắt đầu hoang mang thì chiếc nón nói tiếp - "Nói ta nghe, ước mơ của cháu?"

"...Cháu muốn làm một bác sĩ hay y tá... À không, ý cháu nói là một người chữa bệnh, hay một người chế tạo thuốc, đại loại thế. Cháu không muốn mình bất lực khi người khác đang chết dần ngay trước mắt." - cô không thể ngăn cản một thoáng kí ức đau thương vụt qua trí óc.

"Uhm... Một ước mơ thú vị... Một câu nữa thôi nhé, đích đến mà cháu muốn cho cuộc sống của mình?"

Looney cân nhắc kĩ câu hỏi trước khi trả lời, "Bình an. Cháu muốn có một cuộc sống an bình thanh thản với những người cháu yêu thương, và cháu nghĩ mình sẽ liều chết để có được cuộc sống ấy." Cô nhẹ mỉm cười.

"Tốt... Rất tốt... Vậy là chúng ta đã có kết quả...." và Looney nghe thấy chiếc nón hô to:

- HUFFLEPUFF!



.:End flashback:.


Giờ thì Looney đang ngồi ăn ngon lành ở dãy bàn nhà Hufflepuff. Ban đầu cô nghĩ rằng mình vào Nhà nào cũng được, nhưng sau khi đã được phân vào Hufflepuff cô mới thấy nơi đây thực sự hợp với cô. Mọi người đều rất ấm áp với những cái vỗ vai và những vòng ôm nhẹ; những nụ cười rạng rỡ và những lời chào mừng khi có cô làm một thành viên trong "đại gia đình".

Chiếc nón Phân loại có vẻ đã nhìn thấu cô. Nó biết cô đã quá mệt mỏi cho những chấn động, và yêu thương là cái mà cô đang cần nhất.

Looney nhìn Hara ở dãy nhà Gryffindor - anh ấy đang bận bắt tay một nam sinh năm nhất - và nhìn sang Jeanne đang vô cảm ngồi ở dãy bàn Slytherin. Cô hơi lo lắng cho Jeanne, tự nhủ sẽ tìm cách trò chuyện với bạn ấy càng sớm càng tốt.

Cô cho một miếng bánh mì vào miệng, thầm tưởng tượng về năm học sắp đến.
 

No comments:

Post a Comment