Sunday 13 May 2012

Sống.


Title: Sống.
Rating: K


Sống
cho hết những ngày xanh


...Câu chuyện về một linh hồn chỉ còn ba ngày...


...để sống cả một đời.



Ngày thôi việc.

"Làm việc cho hết ngày hôm nay đi, rồi thôi hẳn. Ngươi còn 3 ngày, hãy đi đi và làm cho chúng có ý nghĩa, ít nhất là đối với ngươi."

Frank đang làm công việc hằng ngày của mình - kiểm soát những linh hồn đi đến cõi âm, phân loại họ, đối mặt với sự phẫn nộ của một số và sự van nài của một số - thì giọng nói quen thuộc ấy vang lên trong đầu ông. Chẳng tin tức nào từ giọng nói ấy mà tốt đẹp được cả, và lần này thì thực sự tệ.

Ông đã tồn tại trên cõi đời này được bao nhiêu năm? Thực sự không nhớ nổi. Có lẽ đã đủ lâu, có lẽ chưa. Ngày qua ngày, ông cứ đều đặn thực hiện công việc của mình: người gác biên giới cõi dương. Đều đặn đến mức không còn biết thấy chán. Và đến bây giờ, khi nhìn lại, Frank già không thể ngăn bản thân tự hỏi, "Mình đã ngừng sống từ bao giờ?"

Một tay vẫn liên tục ghi chép, một tay vẫn nhanh gọn chỉ những linh hồn hướng họ cần đi, thi thoảng lại túm cổ và ném một số vào biển đỏ của địa ngục, tai vẫn ù điếc trước âm thanh hỗn tạp ghê rợn của vùng Biên Giới, Frank bắt đầu tính toán những nơi mình sẽ đến trong bảy ngày tới.

Và ông chợt thấy hoang mang, vì ông đã quên hết những mục tiêu sống của mình rồi.


Ngày 1.

Frank nhảy xuống từ Biên Giới, thả mình trôi giữa những đám mây lạnh ngắt và để mặc cho những cơn gió dữ dằn dồn dập chém lên toàn thân mình những nhát sắc lẻm. Lần đầu tiên trong rất nhiều, rất nhiều năm, tâm hồn ông mới được thanh thản thế này. Nó trống rỗng, và đang khao khát được lấp đầy, dù chỉ bằng cái lạnh tê cứng của bầu khí quyển.

Frank thấy mình đáp xuống một thành phố rộng lớn tấp nập, những tòa nhà cổ kính che khuất gần hết ánh mặt trời đang lặn, chỉ chừa ra đây đó một chút ánh hồng mỏng manh mà ấm áp.

Những người phụ nữ xinh đẹp đi thành từng nhóm nhỏ, họ mặc những bộ váy lộng lẫy và sang trọng, tay họ cầm dù và những chiếc nón rộng vành trên đầu họ rủ xuống những tấm voan che mặt mềm mại, làm gương mặt họ trở nên mờ ảo huyền bí; đầu họ ngẩng cao, những bước đi của họ căng thẳng mà duyên dáng. Và khi một người phụ nữ xấu xí, hay gầy còm, hay béo ú, hay chi đơn giản là không vừa mắt họ, đi ngang qua, họ che miệng cười khúc khích với những lời nói chẳng ăn nhập gì với vẻ ngoài cao sang của họ. Người này nối tiếp người kia, và cứ như thế.

Những người đàn ông tuy không đi thành nhóm nhưng cũng sang trọng không kém. Họ mặc áo măng tô, đầu đội nón cao và tay cầm những chiếc gậy batoong kiểu cách. Họ ngả nón chào các quý cô xinh đẹp, lén chỉnh lại áo xống khi đi ngang qua những tấm kính của các cửa tiệm, và dùng cây gậy batoong của mình để đánh tới tấp vào những con người bẩn thỉu mà họ khinh mạn, những người mà họ không phải e sợ.

Frank tiếp tục đi và tìm thấy một khu ổ chuột ẩm thấp bẩn thỉu nằm khuất ở một góc của cái thành phố tráng lệ ấy, nơi chứa đầy những đứa trẻ ốm yếu đang sẻ chia cho nhau từng khúc bánh mì, từng bịch thức ăn thừa mà chúng trộm từ đống đồ bỏ đi của các nhà hàng. Ông đứng nhìn chúng một hồi lâu, rồi thở dài và quay trở vào trung tâm thành phố.

Ông đứng ở nơi nổi bật nhất mà ông biết: một bục gỗ cao với chiếc dây thòng lọng đung đưa theo gió chiều. Ông rút từ trong túi áo ra một thứ hình quả trứng, rỗng ruột và được đẽo bằng đá, thân có vài chiếc lỗ méo mó. Frank đưa thứ kì lạ ấy lên miệng và bắt đầu thổi.

Âm thanh của nó buồn thê lương, khàn và vang vọng. Đám đông xung quanh ông càng lúc càng dày đặc, họ trầm trồ và tán thưởng thứ nhạc cụ kì lạ, ca tụng cái nghệ thuật của nó và của người nghệ sĩ. Họ gật gù với nhau, ném lên nơi giàn treo cổ kia những ánh mắt thèm muốn.

Khi giai điệu chấm dứt, những tiếng vỗ tay rào rào vang lên. Frank lịch sự cúi đầu chào, mắt ông không rời khỏi những bàn tay đang phe phẩy những xấp tiền láng cóng và những khuôn mặt nịnh hót, của cả đàn ông lẫn đàn bà. Họ cố leo lên giàn treo cổ, van nài ông bán cho họ thứ nhạc cụ mê hoặc kia. Họ mải nhìn vào chiếc vỏ trứng có lỗ bằng đá trên tay ông, mà không nhìn thấy nụ cười đau thương trên gương mặt Frank già.

Trong một cái chớp mắt, bằng cách nào đó, Frank hốt hết sạch những đồng tiền đang được vung lên không trung. Và trước khi bất kỳ ai kịp phản ứng, Frank thảy chiếc nhạc cụ vào giữa đám đông mù quáng. Bỏ mặc sự hỗn loạn đầy bạo lực với những tiếng gào rú chói tai sau lưng, Frank xuất hiện ngay giữa những đứa trẻ ăn mày. Ông mỉm cười, đưa xấp tiền cho đứa bé lớn nhất. "Đừng chết, tất cả các cháu." Ông vỗ vai đứa bé. Nó gật đầu, và ông biến mất. Cùng sống, hay chết cô độc, đó là lựa chọn mà tự chúng phải đối mặt.

Tối ngày hôm ấy, ông lao công già đều đặn lia những nhát chổi loạt xoạt ở khu giàn treo cổ. Trong đống bụi đất và rác rưởi ánh lên màu trắng ngà của những mẩu đá mỏng, vỡ tan.



Ngày 2.

Frank thấy mình đáp xuống một rừng trúc. 



- - -


[COLOR="Navy"][margin=800][B]Title:[/B] Sống.

[B]Rating:[/B] K

[CENTER][COLOR="RoyalBlue"][B][I][FONT="Times New Roman"][SIZE="5"]Sống[/SIZE][/FONT][/I][/B][/COLOR]
[COLOR="Green"][FONT="Verdana"][SIZE="1"]cho hết những ngày xanh[/SIZE][/FONT][/COLOR][/CENTER]

[I][COLOR="Silver"][RIGHT]...Câu chuyện về một linh hồn chỉ còn hai ngày...

...để sống cả một đời.[/RIGHT][/COLOR][/I]


[B][FONT="Courier"]Ngày thôi việc.[/FONT][/B]

[I]"Làm việc cho hết ngày hôm nay đi, rồi thôi hẳn. Ngươi còn 2 ngày, hãy đi đi và làm cho chúng có ý nghĩa, ít nhất là đối với ngươi."[/I]

Frank đang làm công việc hằng ngày của mình - kiểm soát những linh hồn đi đến cõi âm, phân loại họ, đối mặt với sự phẫn nộ của một số và sự van nài của một số - thì giọng nói quen thuộc ấy vang lên trong đầu ông. Chẳng tin tức nào từ giọng nói ấy mà tốt đẹp được cả, và lần này thì thực sự tệ.

Ông đã tồn tại trên cõi đời này được bao nhiêu năm? Thực sự không nhớ nổi. Có lẽ đã đủ lâu, có lẽ chưa. Ngày qua ngày, ông cứ đều đặn thực hiện công việc của mình: [I]người gác biên giới cõi dương[/I]. Đều đặn đến mức không còn biết thấy chán. Và đến bây giờ, khi nhìn lại, Frank già không thể ngăn bản thân tự hỏi, [I]"Mình đã ngừng sống từ bao giờ?"[/I]

Một tay vẫn liên tục ghi chép, một tay vẫn nhanh gọn chỉ những linh hồn hướng họ cần đi, thi thoảng lại túm cổ và ném một số vào biển đỏ của địa ngục, tai vẫn ù điếc trước âm thanh hỗn tạp ghê rợn của vùng Biên Giới, Frank bắt đầu tính toán những nơi mình muốn đến.

Và ông chợt thấy hoang mang, vì ông đã quên hết những mục tiêu sống trước kia của mình rồi.


[B][FONT="Courier"]Ngày 1.[/FONT][/B]

Frank nhảy xuống từ Biên Giới, thả mình trôi giữa những đám mây lạnh ngắt và để mặc cho những cơn gió dữ dằn dồn dập chém lên toàn thân mình những nhát sắc lẻm. Lần đầu tiên trong rất nhiều, rất nhiều năm, tâm hồn ông mới được thanh thản thế này. Nó trống rỗng, và đang khao khát được lấp đầy, dù chỉ bằng cái lạnh tê cứng của bầu khí quyển.

Frank thấy mình đáp xuống một thành phố rộng lớn tấp nập, những tòa nhà cổ kính che khuất gần hết ánh mặt trời đang lặn, chỉ chừa ra đây đó một chút ánh hồng mỏng manh mà ấm áp.

Những người phụ nữ xinh đẹp đi thành từng nhóm nhỏ, họ mặc những bộ váy lộng lẫy và sang trọng, tay họ cầm dù và những chiếc nón rộng vành trên đầu họ rủ xuống những tấm voan che mặt mềm mại, làm gương mặt họ trở nên mờ ảo huyền bí; đầu họ ngẩng cao, những bước đi của họ căng thẳng mà duyên dáng. Và khi một người phụ nữ xấu xí, hay gầy còm, hay béo ú, hay chi đơn giản là không vừa mắt họ, đi ngang qua, họ che miệng cười khúc khích với những lời nói chẳng ăn nhập gì với vẻ ngoài cao sang của họ. Người này nối tiếp người kia, và cứ như thế.

Những người đàn ông tuy không đi thành nhóm nhưng cũng sang trọng không kém. Họ mặc áo măng tô, đầu đội nón cao và tay cầm những chiếc gậy batoong kiểu cách. Họ ngả nón chào các quý cô xinh đẹp, lén chỉnh lại áo xống khi đi ngang qua những tấm kính của các cửa tiệm, và dùng cây gậy batoong của mình để đánh tới tấp vào những con người bẩn thỉu mà họ khinh mạn, những người mà họ không phải e sợ.

Frank tiếp tục đi và tìm thấy một khu ổ chuột ẩm thấp bẩn thỉu nằm khuất ở một góc của cái thành phố tráng lệ ấy, nơi chứa đầy những đứa trẻ ốm yếu đang sẻ chia cho nhau từng khúc bánh mì, từng bịch thức ăn thừa mà chúng trộm từ đống đồ bỏ đi của các nhà hàng. Ông đứng nhìn chúng một hồi lâu, rồi thở dài và quay trở vào trung tâm thành phố.

Ông đứng ở nơi nổi bật nhất mà ông biết: một bục gỗ cao với chiếc dây thòng lọng đung đưa theo gió chiều. Ông rút từ trong túi áo ra một thứ hình quả trứng, rỗng ruột và được đẽo bằng đá, thân có vài chiếc lỗ méo mó. Frank đưa thứ kì lạ ấy lên miệng và bắt đầu thổi.

Âm thanh của nó buồn thê lương, khàn và vang vọng. Đám đông xung quanh ông càng lúc càng dày đặc, họ trầm trồ và tán thưởng thứ nhạc cụ kì lạ, ca tụng cái nghệ thuật của nó và của người nghệ sĩ. Họ gật gù với nhau, ném lên nơi giàn treo cổ kia những ánh mắt thèm muốn.

Khi giai điệu chấm dứt, những tiếng vỗ tay rào rào vang lên. Frank lịch sự cúi đầu chào, mắt ông không rời khỏi những bàn tay đang phe phẩy những xấp tiền láng cóng và những khuôn mặt nịnh hót, của cả đàn ông lẫn đàn bà. Họ cố leo lên giàn treo cổ, van nài ông bán cho họ thứ nhạc cụ mê hoặc kia. Họ mải nhìn vào chiếc vỏ trứng có lỗ bằng đá trên tay ông, mà không nhìn thấy nụ cười đau thương trên gương mặt Frank già.

Trong một cái chớp mắt, bằng cách nào đó, Frank hốt hết sạch những đồng tiền đang được vung lên không trung. Và trước khi bất kỳ ai kịp phản ứng, Frank thảy chiếc nhạc cụ vào giữa đám đông mù quáng. Bỏ mặc sự hỗn loạn đầy bạo lực với những tiếng gào rú chói tai sau lưng, Frank xuất hiện ngay giữa những đứa trẻ ăn mày. Ông mỉm cười, đưa xấp tiền cho đứa bé lớn nhất. [I]"Đừng chết, tất cả các cháu."[/I] Ông vỗ vai đứa bé. Nó gật đầu, và ông biến mất. Cùng sống, hay chết cô độc, đó là lựa chọn mà tự chúng phải đối mặt.

Tối ngày hôm ấy, ông lao công già đều đặn lia những nhát chổi loạt xoạt ở khu giàn treo cổ. Trong đống bụi đất và rác rưởi ánh lên màu trắng ngà của những mẩu đá mỏng, vỡ tan.



[B][FONT="Courier"]Ngày 2.[/FONT][/B]

Frank thấy mình đáp xuống một rừng trúc. Ông đã bay lang thang cả đêm, vượt qua biển lớn và những ngọn hải đăng rực sáng, để rồi nghỉ chân ở cánh rừng thanh bình này. Bình minh bắt đầu buông lơi những tia sáng đầu tiên, phủ một lớp hồng ấm áp lên những tầng mây thơ thẩn. Những vì sao dần mờ đi, nhường chỗ cho vầng ánh dương chậm rãi nhô lên khỏi đường chân trời.

Frank hít một hơi thật dài, thật sâu, lắng nghe tiếng rì rào dịu dàng của những hàng cây xanh mướt. [I]"Thật chậm rãi, thật an bình..."[/I], ông thầm nghĩ.

Cả buổi sáng ngày hôm ấy, ông nằm dài trong rừng trúc và tà tà tận hưởng ánh nắng ấm áp của mặt trời khẽ mơn trớn trên mặt, thu vào kí ức từng mùi hương, từng tiếng động. Hương thoang thoảng dịu ngọt của rừng cây. Hương ẩm ướt của mặt đất mềm mại. Tiếng chân của những chú thỏ muôn đời vội vã. Tiếng của những chú chim sặc sỡ luôn miệng líu lo trên những ngọn cây, làm chúng khẽ oằn xuống và đánh rơi mất vài chiếc lá khi những chú chim chuyền cành.

Frank biết, rất rõ, rằng mình không phải đang phí thời gian.

Đến trưa, ông rời khỏi rừng trúc với một cái ngoảnh nhìn lại đầy nuối tiếc, và đi về hướng có hơi người. Ông nhớ những người sống quá - thật tốt khi được sống giữa những con người cứng cáp sau khi đã phải tiếp xúc với những linh hồn lạnh lẽo quá lâu.

Ông đến một thôn làng lớn, nơi giăng đầy những lồng đèn, lụa đỏ với những tiếng pháp lép bép đùng đoàng vui tai. Ông nghe hai người đứng ở cửa làng nói chuyện với nhau:

- Con gái trưởng thôn sắp tung cầu hoa chọn chồng đấy, đi xem chứ?

- Có định chen vào bắt không? Thử xem vận may cậu đến đâu?

- Giỡn hoài...

Họ đi xa dần, rẽ vào một khúc quanh. Frank mỉm cười và đi về nơi đang náo nhiệt nhất.

"Chậc, có đến cả trăm người chứ không chơi" - Frank thầm nhẩm đến khi đến được trung tâm của thôn - ngôi nhà rộng lớn của trưởng thôn, với nhiều hoa đèn và những con người sang trọng hơn cả. Đám đông vây quanh căn nhà lộng lẫy thì toàn là thanh niên trai tráng, đa phần đều rách mướp và ốm nhách. Một số sang trọng khác phân bố trải đều trong đám đông, gương mặt họ ánh lên vẻ hung ác và nham hiểm. Frank nhìn lên tầng cao của tòa nhà, nơi một lão già mập ú, tay núng nính những mỡ và vòng vàng, nhẫn bạc đang ngồi ưỡn bụng trên chiếc ngai gỗ được chạm khắc tinh xảo, gương mặt lão mang cùng một nụ cười đáng khinh với lũ sang trọng trong đám đông.

Đứng bên cạnh lão là một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần, nàng mặc một chiếc áo gấm đỏ rực rỡ, tay cầm một quả cầu bằng vàng rỗng ruột. Tuy nhìn từ xa, nhưng Frank vẫn có thể thấy đôi mắt nàng đong đầy đau đớn. Ông dõi mắt theo hướng nhìn của nàng, và nó đưa ông đến đôi mắt của một cậu trai khác - một đôi mắt đầy khổ sở và phẫn nộ. Tay cậu ta nắm lại thành đấm, chặt đến mức có những giọt máu lặng lẽ rơi xuống mặt đường. Frank khẽ lắc đầu - có vẻ như kết quả của sự kiện này đã được định sẵn: cô gái sẽ phải tung quả cầu vào một hướng xác định, được bắt - và có thể là được giành lấy - bằng những người nhất định; cô sẽ có một số phận nhất định, và cả cái thôn này cũng thế.

- Hỡi toàn thể các người dân, các ngươi đến đây hôm nay để chứng kiến một sự kiện quan trọng. Theo tục lệ, người con gái đầu tiên của gia đình trưởng thôn sẽ tung cầu hoa để chọn ra đấng lang quân cho mình. Người đàn ông may mắn sẽ cùng với trưởng nam của gia đình trưởng thôn kế thừa sản nghiệp, tiếp quản việc coi sóc thôn làng này của chúng ta. Đám cưới sẽ được tiến hành trong bảy ngày tới. Và thời khắc này đây... Nghi thức bắt đầu!

Thiếu nữ quay mặt đi khỏi người con trai, cố nuốt đi những giọt nước mắt chực tuôn trào nơi khóe mi. Ánh nhìn của nàng lưu luyến ở những vệt đỏ như máu trên bầu trời của buổi chiều tà u buồn một chút, rồi nàng nhắm hẳn mắt lại. Nàng xoay vài vòng một cách duyên dáng, tà áo đỏ tươi của nàng bay phấp phới trong gió chiều.

Và quả cầu được tung ra.

Frank mỉm cười, hít vào thật sâu và thổi phù một cái.

Ngọn gió chiều thu bỗng trở mạnh, đẩy trái cầu nhẹ hẫng đáng thương kia sang một hướng khác.

Frank quay lưng bước đi, nụ cười trên mặt ông toét đến tận mang tai khi ông biết một bàn tay lem máu đã bắt được quả cầu. Tiếng reo hò của đám đông vang vọng, có cả phẫn nộ lẫn mừng vui. Một trận hỗn loạn đang diễn ra sau lưng, nhưng Frank không nhìn lại. Cậu trai ấy cần có ý chí sinh tồn mạnh mẽ nếu muốn gánh lấy cái trách nhiệm kia, và nếu cậu ta còn không thể giữ cho chặt quả cầu bé xíu trên tay... thì đó là một sự bất lực mà cậu ta cần phải tự biết nhận thức.

Frank dành đêm đó để sống cho mình. Ông cưỡi những con hổ to lớn chạy khắp đồng cỏ mênh mông. Ông níu chân những chú chim để chúng ném ông vút bay lên bầu trời. nâng niu những chú cáo con đi săn mồi lần đầu trong đời với bộ lông cam đỏ và ấm áp.

Và khi tiếng chuông chùa vang vọng rộng khắp, Frank mỉm cười, buông tay tất cả để tan vào không trung. Không ai biết liệu ông có trở về vùng Biên Giới hay không, có hòa vào đất mẹ hay bình thản đi tiếp vào kiếp sau. Không ai biết cả.


- - -


Nhiều năm sau đó, ở một thành phố lộng lẫy nọ, phong trào Công nhân nổ ra


[B][FONT="Courier"][/FONT][/B]

No comments:

Post a Comment