Monday 21 May 2012

Ngày cuối.

Ngày mai. Chỉ còn ngày mai nữa thôi. Chỉ còn một buổi sáng nữa thôi, với tư cách là một học sinh... Chỉ còn 1 buổi sáng nữa thôi, với chiếc áo dài trắng. Chỉ một buổi sáng nữa thôi, rồi sẽ mang thêm chữ "cựu" bên mình...

Sợ lắm. Lo lắm. Cả khó thở nữa.

Hôm thứ 5, mình giật mình khi thấy bản thân không thể khóc. Nghẹn ngào nơi cuống họng, nhưng tim thì cứng quèo. Mình không muốn khóc trước mặt người khác, không bao giờ muốn, nên nó đã trở thành một phản xạ. Không biết bao nhiêu lần trong 2 tiết đó mình đã phải hít những hơi thật sâu. Phải ngẩng mặt lên nhìn trần nhà để giữ cho mắt ráo hoảnh. Phải duy trì nụ cười trên một để khóe miệng không phải méo xệch, đến mức về tới nhà nó vẫn đơ cứng trong nụ cười đó...

Thậm chí chẳng cần cố gắng. Vì đã trở thành bản năng.

Cả những chuyện đau đớn trong nhà, đau xé nát ruột gan, như khi anh Hai đâm xe chết mất bà cụ ấy, như khi bác Hà lên cơn đập phá đồ đạc, lo sợ bản thân sẽ bị giết hại, làm tan nát con tim của ông bà ngoại, của cả nhà, hay như khi bố mình cười khẩy trước mong muốn của mẹ, và mẹ vẫn luôn cố gắng đến đáng thương trong việc tỏ ra hoàn hảo...

Đau không kịp nói nên lời.

Không thể diễn tả.

Không báo trước.

Cứ đau, vậy thôi. Cứ ôm tim mà khóc, một mình, vậy thôi...

Hôm ấy cũng đau thế đấy... Cũng là một nỗi đau bất ngờ sau khi cười một trận thật đã... Cũng là những cảm xúc ấm áp mà đắng nghét tràn vào trong tim, trong trí óc, trong nội tạng, trong khắp cơ thể, lan đến từng tế bào... Mà, vẫn không đủ để đánh đổ được cái bản năng...

Tê tái.

Không biết con Ngọc kế bên thế nào nhỉ? Nó hơi vô cảm hơn mình một chút, cái đó công nhận, nhưng nó cũng là người. Nó giống mình ở chỗ có cái bản năng giữ lại cảm xúc cho mình. Nó giống mình ở chỗ chỉ thương có vài người. Và chắc vì một lý do be bé nữa, đó là lúc đó nó ngồi kế mình, nên nó không khóc.

Hy vọng là thế. Vì mình biết nó không vô cảm tí nào.

Lúc con Trinh khóc, thực sự chỉ cần một chút xíu, chút chút chút xíu nữa thôi, mình cũng đã vỡ òa. Ừ, nhưng dù gì cái chút bẹo ấy cũng đã không đến. Nắm lấy tay nó, bình tĩnh nhau lại, thấy tay nó run bần bật làm mình phải dằn tim lại một lần nữa. Phải mạnh mẽ lên.

Lúc con Tâm nói, nó cứ nhìn mình, và mình biết nó cần. Nên mình nhìn lại. Và cười. Và làm cho nhau an ổn. Phải mạnh mẽ lên.

Cao Cường và Quốc Hoàng à, hai đứa bay đâu còn ghét nhau nữa, đúng không? Nhìn thẳng vào tim mình đi, và trả lời tao thử xem?

Quốc Cường à, tao xin lỗi, chân thành xin lỗi, vì đã không thể chấp nhận mày. Tao đã cố. Tim tao cũng đã trầy xước thê thảm vì mày, vì sự vô tâm vô tư thường trực và tình cảm dào dạt không đúng lúc của mày. Tao xin lỗi, vì không thể mang thêm nội tâm của mày trên vai, cũng như không thể để mày bước vào thế giới của tao. Vậy nên tao đã chọn bỏ mày lại. Tao xin lỗi.

Mai Thy à, Bư à, đừng khóc nữa. Nước mắt của hai người là cái làm tui đau, đau nhất chiều hôm ấy. Hy vọng đây sẽ là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng tui phải nhìn thấy nước mắt của hai người...

Ngọc à, tao muốn ôm mày lắm.

Như à, cười lên. Và mãi như thế, nhé?

Già à, tui cũng sẽ nhớ bà. Nhớ bà lắm. Ôm tui thì cứ ôm, cơ mà đừng ủi tui vào tường như thế chứ >///< Thương bà lắm, con người luôn khao khát yêu thương à.

Tuấn Huy à, xin lỗi. Tao không quen, và lý do chỉ có thế. Tao không được giống như người ta, nên làm ơn, đừng đau vì tao. Tao chưa bao giờ thôi ghét mày vì những cái lặt vặt, và cũng chưa bao giờ ngừng biết ơn mày vì tất cả những thứ khác. Xin lỗi. Cảm ơn.

Huy Vũ à, thật vui khi được làm một người bạn đặc biệt, kì quái, mất nết, hay bất kì thứ tính từ khác lạ gì đó mà mày dành cho tao. Chỉ cần biết đối với mày, tao khác với mọi người, thế là tốt lắm rồi. Thương mày nhiều, nhiều lắm, vì đã yêu quý tao.

Tâm à, đừng để tao phải ngại mỗi khi nói chuyện với mày. Đừng hỏi và bắt tao trả lời nữa. Đừng cố gắng với tao nữa, vì tao không thể đáp lại. Quên tao đi được thì tốt. Có lẽ mày không biết tao vui thế nào khi được giúp đõ, được bảo vệ đâu, vì tao có bao giờ nói ra...? Cảm ơn mày, vì đã yêu thương tao nhiều như thế. Và xin lỗi, khi không thể đáp lại bằng cùng cách thức đó. Chỉ cần mày đừng bao giờ nghĩ là tao ghét mày thôi. Tao không dại gì mà ghét những người yêu thương tao đâu... Chỉ là, cái thế giới của tao nó hẹp và nhát gan lắm, không thể cứ muốn đào vô là được... Chỉ có cách chờ nó tự xuất hiện, chờ nó tự nhảy vào lòng mình thôi... Nhưng mày thì không muốn chờ...

Đại Nghĩa à, đến cuối năm rồi mà tui vẫn chưa bình thường được với ông, tui xin lỗi. Nhưng ông làm tui khó xử quá. Tui không thể dùng từ "tha thứ", dù tui thực sự muốn, vì không ai có đủ quyền để "tha thứ" cho cái gọi là "tình cảm" được. Người ta phải đón nhận nó, trân trọng nó, chứ không phải coi nó như một thứ sai lầm và xấu xa để mà "tha thứ". Nhưng ông làm tui khổ lắm, xấu hổ lắm, ông à. Tui suýt khóc mấy lần vì những lời chọc ghẹo ác ý (tất nhiên, tui vẫn đủ tỉnh táo để có thể tìm chỗ để khóc một mình), và sao tui vẫn thấy như ông hại tui vầy nè? Tui ác lắm, đúng không? Vì đã để ông đóng vai người xấu... Xin lỗi, nhiều, nhiều lắm, vì không thể nói lời cảm ơn...

Tiên à, Đoan Vy à, xin lỗi vì đã không thể thích tụi bay... Dù có những khoảnh khắc và sở thích hợp nhau đến kì lạ, dù có sức chịu đựng nhau cũng kì lạ nốt, nhưng tao vẫn không thích được hai đứa bay, tao xin lỗi... Nhưng tao quý hai đứa, cũng như quý cái tình bạn của chúng mình lắm, và tao thề sẽ không có bất cứ hành động gì để phá vỡ nó cả... Phải mạnh mẽ lên... Cảm ơn tụi bay, vì đã yêu thương tao thật nhiều...


Mạnh mẽ lên, mạnh mẽ lên, mạnh mẽ lên... Phải cứng cỏi lên, phải sống làm sao cho không phải hối hận....


Ngày mai có lẽ cũng phải như thế... Ngày mai sẽ cố ôm thật nhiều, thật nhiều...

No comments:

Post a Comment