Thursday 21 December 2017

21.12.2017

Mấy hôm nay thực sự rất khó chịu, chẳng làm được việc gì ra hồn, chẳng biết phải nghĩ về đâu, cứ hơi bế tắc một chút là lên FB lượn lờ nghiền ngẫm, mất thời gian mà tâm trạng lại càng đi xuống hơn nữa.

Mà lướt FB mấy ngày nay thì cũng có khá khẩm gì hơn đâu, toàn mấy tin đọc vào là muốn ứa nước mắt.

Chẳng hiểu tại sao, đợt này Jong Hyun mất, mình lại chẳng mấy quan tâm đến SHINee, nhưng lai thấy buồn đến như vậy. Từ lúc đọc tin đã lạnh hết cả người, rồi đọc thư tuyệt mệnh cũng ứa hết nước mắt, ôm điện thoại mà sịt sùi, cay xè.

Nhìn Yunho và Changmin đi đi về về, mắt tối sầm không chút ánh sáng, tim lại đau và mũi lại cay.

Mình trải qua cùng họ chưa đủ nhiều để thấy được mọi sắc thái của họ. Những gì mình thấy, luôn là ánh cười dành cho fans, ánh sáng dành cho sân khấu. Nên khi thấy ánh sáng ấy tắt đi, cũng đủ để hiểu rằng mặc cho đèn flash vẫn chớp nháy xung quanh, họ cũng không thể duy trì hình ảnh "biểu diễn" ấy nữa. Bao hốc hác, bao hao gầy, chợt hiển lộ lên trước mắt.

Changmin và Yunho đúng thật như "người không tuổi", duy trì thanh xuân của bản thân đến mức đáng ngưỡng mộ. Nhưng chỉ cầm tạm buông bức màn chắn ấy xuống, bao đường nét xương xẩu lại hiển lộ thật rõ ràng, khiến mình phải bật ra, À, họ cũng đâu còn trẻ đâu. Nhìn xem, già đến vầy rồi mà.

Cả Jaejoong nữa. Trên insta vui vẻ hơn hớn biết bao nhiêu, đến khi lầm lũi đi viếng đàn em mà không để ai chụp hình được, thật sự rất xót.

Từ lúc nào, chuyện viếng thăm người đã khuất trở thành một việc không-thiêng-liêng như vậy. Thiên hạ không còn chút tôn trọng nào, chút suy nghĩ nào cho viêc vừa-có-một-người-mới-qua-đời hay sao? Hay họ chỉ đang buồn bã đau khổ và dùng cách chém thêm người khác vài nhát để bản thân giãy dụa? Giống như là, xả bớt nỗi đau trong lòng mình đi, và để chúng ám lên người khác.

Thương anh, Jong Hyun. Chúc anh yên bình. Thương các anh, Dong Bang Shin Ki. Cùng cố gắng nhe.

---

Nãy tự dưng lên xem hình với video đưa tiễn, lại buồn muốn khóc rồi. Nhưng mà không được khóc. Còn đang ở Công ty.

---

Chuyện công việc cũng chẳng đâu vào đâu. Mình thực muốn nghỉ lắm rồi, muốn trốn chạy thật nhanh, bỏ thật xa. Mình không muốn làm các công việc này thêm một chút xíu nào nữa. Lần crisis này không biết là lần thứ bao nhiêu trong hơn 1 năm làm việc ở đây rồi. Nhưng lần này, thực sự thực sự thực sự rất tệ, chuyện quan trong phải nói 3 lần.

Đầu mình nặng nề, tất cả những negativity wave khách hàng úp tới mình cũng không còn sức chống cự, mà hứng trọn luôn nguyên một hit luôn. Không còn phản dam được, không còn đáng bật ra được nữa. Cứ đứng đấy mà để sóng xô bão đẩy luôn.

Bình thường, khi bị complain hay bị ai nói này nọ, mình thường để ngoài tai được một phần và tập trung vào việc cần làm. Nhưng mấy hôm nay thì không nổi, không đủ sức. Giống như lớp khiên bảo vệ đã tuột xuống 0% và giờ bao nhiêu dam nó tẩn hết lên HP vậy.

Nên thực sự, rất, rất, rất, mệt mỏi.

---

Một trong những chuyện khiến mình gục ngã triệt để nhất, có thể là do mình chẳng kể lể được với ai. Giống như không có back-up plan vậy, một khi gục là không có cách chi gượng dậy. Cứng cỏi riết đã thành quen, chưa bao giờ giáp mã xuống chạm đáy 0%, lần nào cũng vẫn có thể chống cự được. Lần này, lớp giáp đã mất, HP tuột nhanh quá, bình hồi máu lại chẳng thèm mua, nên chắc cú này phải bỏ chạy rồi.

Thật, không phải chuyện game. Nhưng cách game nó mô tả năng lượng sống của con người thì dễ sử dụng hơn bất kỳ ví dụ nào khác.

Mình thật sự cần bỏ chạy đi một thời gian để hồi phục lại. Thật sự không thể chịu nổi nữa.

I need to take my time.

Heal myself.

Find a way to save myself. Nicely ask people to give me time. To not rush me.

I need time.

Please give me time.

Please.

---

Thực ra khi nghĩ đến chuyến đi chơi sắp tới, mình cũng rất sợ.

Ở cách nhau bao nhiêu lâu rồi, giờ đi cùng nhau gần nửa tháng, không biết có còn như xưa, như kỳ vọng không.

Mình không muốn đổ hết mọi chuyện bao lâu này lên đầu nó. Bao nhiêu tiêu cực lên vai nó.

Chỉ vì mình không có ai để kể, không có nghĩa là nó không thiếu việc để lắng nghe.

Trong lúc mình không kể cho nó nghe, thì nó cũng đã phải lắng nghe từ bao nhiêu người khác rồi.

Tính nó vậy, chuyện tiêu cực của nó thì nó để đó chẳng nói, cũng chẳng muốn đổ tiêu cực của nó lên người khác. Lúc trước còn ở gần nhau nhiều, còn tỉ tê để từ từ nó kể ra. Nhưng cả năm nay, mình có dành được mấy thời gian cho nó, có biết được nó ở bên kia như thế nào đâu.

Chỉ là, mình dồn nén bản thân đã quá lâu.

Là mình cứng đầu không chịu chia sẻ.

Là mình tự dồn bản thân vào ngõ cụt.

Trung thực mà suy xét, mọi chuyện xung quanh mình, chẳng có gì đáng để buồn. Thật may mắn, thật hạnh phúc.

Nhưng mình vẫn buồn, thật buồn.

Và mình lại luẩn quẩn tự trách vì sao mình lại có thể không biết quý trọng như thế.

Những người cực khổ hơn mình, họ cũng đều tìm được cách vượt qua thôi.

Vậy tại sao mình lại không làm được?

Hiểu hết chứ, nghe biết bao nhiêu người người khuyên nhủ nhau rồi.

Cũng đã cố gắng tìm hạnh phúc lắm chứ.

Vẫn rất đang cố gắng đây,

Nhưng tìm chưa ra.

Có thể đã tìm ra, đã nhận thấy rồi,

nhưng vẫn không thể hết buồn.

Biết là chẳng bao giờ con người ta 100% không buồn bã được. Lúc nào trong người cũng phải có nỗi buồn. Không phải cứ nhốt bạn Sadness vào cái vòng tròn trong Đầu não, là bạn Joy có thể lo cho mình hết phần đời còn lại.

Mình chỉ muốn các bạn ấy, TẤT CẢ các bạn ấy, yên tĩnh một chút thôi.

Dù mình biết, nếu các bạn ấy đều ngủ đi, mình sẽ không function được. Thậm chí ngay lúc ngủ cũng phải có một bạn túc trực mà.

Thế nên mình mới mong thế giới cho mình chút thời gian, để mình nghỉ ngơi một lát.

Chỉ một lát thôi...

---

Cũng lâu lắm rồi không viết ra.

Vì giai đoạn vừa rồi, thực sự không muốn viết cái gì hết, không muốn đụng tới đầu mình luôn. Không có nhiệt huyết. Cũng chẳng có trông chờ. Cứ ngày qua ngày vùi đầu, nhận lương. Những kỹ năng thu thập được cũng chẳng phải là cái mình muốn, dù khả năng cao chúng là cái mình cần.

Không muốn đứng lên. Không muốn suy nghĩ. Chỉ muốn tê liệt mà đi qua ngày.

Muốn được giải thoát, muốn sự uể oải ấy chấm dứt.

Đã mua thật nhiều sách. Đã nghĩ về chuyện nuôi một con mèo. Đã cố gắng dành thật nhiều thời gian cho gia đình. Cố gắng học thêm thật nhiều cho bản thân.

Nhưng vẫn mắt kẹt. Vẫn luẩn quẩn.

Cũng không biết còn có thể làm gì nữa mới tốt.

Buồn bã chán nản đến lặng người đi.

Nhưng ít nhất cũng không buồn đến khóc như hồi nhỏ nữa.

Nói cách khác, không thể dễ khóc như ngày xưa nữa.

(dù là đọc truyện vẫn khóc như mưa)

Hầy.