Wednesday 31 August 2011

Chó chết, khinh cái lũ MẸ lấy thân CON ra đánh đập cho bõ tức. Đéo muốn mang danh láo, cơ mà cái lũ ấy đéo đáng làm người. Đm con khốn...

Monday 29 August 2011

Có người đã từng bảo với mình, "Nụ cười là nước mắt khô..." Vậy có lẽ là cứ nên cười, cười thật tươi, đừng tắt, cứ như nước mắt vô hình mãi đang chảy...

Cười thật to so với khóc thật lớn, cái nào sẽ nhẹ lòng hơn nhỉ?
 

For My Autumn ~

Hè đi rơi lại mép lá vàng
Gió thơm se sắt vén trời quang
Ngẩng lên, một màu xanh trong vắt
Mỉm cười, mi khép đón thu sang...

28.8.2011




Haha, hôm nay là một ngày không vui ~

Tất nhiên, ngoài việc rũ rượi từ 4 lớp học thêm về, thì còn khá nhiều chuyện không vui khác ~ 

*tự vả*

Đkm, mình đang nc kiểu j đây... đây là nhà mình cơ mà :-<

.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.

Haha, mình phát nực cười với cái bài "Đôi vai" mà mình đã viết. Sáo rỗng đến đáng ngạc nhiên. Sáo đến mức mình phải del đi ngay sau khi nộp bài. Vì mình không muốn nhìn vào nó thêm một phút, một giây nào nữa.


Nhiều lúc, mình khao khát có một đôi vai biết mấy. 

Nhiều lúc, ngồi ở nơi nào đó có hơi người, thế là cái khao khát được tựa đầu vào vai người bên cạnh nó lại trỗi lên... Thà là không có ai, thà là được ở một mình... Thì ít ra, cũng không phải đau vì cái cảm giác ấy...


Nhiều lúc, rất rất muốn được ôm... Được siết chặt hơi ấm của một ai đó, và được siết chặt trở lại... Mình thèm hơi ấm chết đi được...


Có lẽ, người ôm mình nhiều lần nhất trong suốt vài năm qua, là em Yu... Có lẽ, cái tính hay ôm của em là một trong những điểm hiếm hoi làm mình yêu quý em... 

Có khi, em chỉ ôm như một thói quen. Có khi, em ôm mà không cần biết đó là ai. Mình không muốn để tâm đến điều đó... Ít ra, thì mình cũng bớt thèm người trong một thời gian ngắn...

.
.
.
.
.
.
.

Nhiều lúc, cô đơn quá, nên lại muốn có bạn trai. Muốn được hôn, muốn được vỗ về, muốn được tha thứ...


Muốn được yêu....

Nhưng có vẻ, xa quá. Để tìm được ai đó yêu mình.


Sẽ có người yêu mình chứ, trên thế giới rộng lớn này, trong khi mình chỉ âm thầm đẩy họ ra xa....?


Xa, xa lắm rồi... 


Xa, xa tít tận chân trời... Để rồi khi ngoái lại, họ chẳng còn gì lưu lại trừ khí ức bạc màu...


Trong khi đối với mình, khi sự giả tạo đã trôi đi, thì tình cảm vẫn không thể biến mất....


Chỉ muốn yêu thương từ xa... Muốn ôm tay bảo vệ bản thân mình, trong khi trái tim thì lại muốn được chạy đến và ôm chặt lấy những trái tim khác....


Đẩy hết rồi, đẩy sạch rồi...


Rõ là chỉ còn một mình rồi....


Haha, vui không...?

.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.


Những người mình đã giữ lại, liệu sẽ mãi ở bên mình chứ? Ngay cả khi mình đã hứa sẽ không bao giờ buông tay họ ra, trừ khi chính họ là người tách những ngón tay đó?

Họ sẽ không tách chúng mà, đúng không?


Mình không muốn vỡ tan....

.
.
.
.
.
.
.
.
.

Đèn này, bà có thể thôi nói về bộ phim ấy không? Bà có thể, một lần, đừng xem bà là trung tâm của thế giới không...?

Tui biết, và thông cảm, rằng thế giới của bà không lớn, không rực rỡ, và có một chút gì đó đáng thương, khi cả cuộc đời mình, bà chỉ biết có một việc là cố gắng hết sức...


Không ai từng nói với bà, "Bỏ đi, không cần phải cố gắng như thế"....

Chưa ai từng tạo cho bà cảm giác được chở che, được lười biếng, được nũng nịu...

Tất cả chỉ là, "Cố gắng lên, mạnh mẽ lên, hãy làm cho cuộc đời mình có ích..."


Tui hiểu mà...

Tui đã cố gắng hết sức rồi... Cố gắng thay đổi suy nghĩ của bà, cố gắng hướng bà đến nỗi đau của người khác, đến niềm vui của người khác, đã tự cứa trái tim mình để nặn ra niềm vui cho bà...


Nhưng xem ra... tui vẫn thất bại...


Bà, vẫn là vui nhất, khi bà thực hiện được một việc gì đó "hoàn hảo"...


Bà, vẫn là căm tức nhất, khi có ai đó làm tổn hại đến bà, làm bà khó chịu, dù chỉ do một lỗi rất nhỏ...


Bà, ai nói bà già tui không biết, ai nói bà đã phải lăn lộn với cuộc đời, tui không rõ...


Nhưng đối với tui, và đối với thế giới xung quanh bà, bà vẫn rất trẻ con....

Trẻ con thường hay cho rằng cảm xúc của mình là đúng... Và cảm xúc của người khác không giống của mình, không sâu sắc bằng của mình, họ chưa nếm trải nhiều đau thương trong cuộc đời như mình, và suy nghĩ của họ thì thật chẳng hay ho chút nào...


Nhưng bà, vốn là chưa bao giờ chạm đến được trái tim của một con người.... Của bạn bà, gia đình bà, những người bà yêu thương...

Cơ bản là, nếu bà không đặt trái tim lên trên não một lần, không gò bó mình trong lý trí ít nhất một lần...


Thì bà sẽ mãi mãi, không bao giờ có thể chạm đến nơi sâu nhất của trái tim bất kỳ người nào...


Như tâm hồn của chính tui, bà cũng coi nó trong veo như một tấm thủy tinh...

Như tính cách của Bờm, bà coi nó như chút tiểu thư đỏng đảnh khó chiều...

Như tính cách của Bư, bà chỉ có thể thấy nó "hay hay" và "khó chơi", chứ ko nhìn thấy được những khoảng tối của con người ấy...

Như chính người bạn Trung Đức của bà, người tâm sự với bà nhiều nhất, bà cũng chỉ cảm thấy nó "buồn", chứ chẳng thấy được là nó đau đến nhường nào... Chẳng thấy nó cô đơn, và sợ hãi sự cô đơn ấy, như thế nào...


Những lúc Đức thể hiện mình, bà chỉ nói, "Ôi Trung Đức ấy mà..."


Tui không trách bà...


Tui chỉ mệt mỏi với bà thôi....

Cho phép tui nhé, tránh khỏi bà một thời gian...


.
.
.
.
.
.
.
.
.


Tự dưng thấy đau quá....

Muốn ôm ai đó quá...


Sao đau mãi, đau mãi mà vẫn không quen được....


Nó cứ thành từng cơn sóng, dội lên não... Đau buốt...


Mình đúng là kiểu người thích hành hạ bản thân...


nhưng vẫn không thể mở trái tim mà yêu thương được...


Không đủ sức, không đủ can đảm...


Ờ, mà mình vẫn luôn yêu thương đấy thôi...


Chỉ là, chưa bao giờ dám thể hiện....


Mình có lẽ là đứa hèn nhát nhất thế gian.....




Ai ở xa kia đó, có thể quay đầu lại và đứa tôi đi không?

Đi xa khỏi thế giới này...


Đưa tôi đi đi...


Đến một nơi, chỉ có gió, có trăng, có tiếng sáo thê lương....


Có một gốc cây thật to, để tôi có thể tựa lưng vào đó mà khóc... Một lần trong đời, xin hãy cho tôi khóc thành tiếng mà không phải lo đến những người xung quanh...


Lấy nụ cười của tôi đi đi, lấy tiếng nói của tôi đi đi, lấy cả đôi mắt tôi đi cũng được....

Cách ly tôi khỏi cuộc đời này đi....



Giết tôi luôn đi cũng được...


Ai nghe tôi không...?

Saturday 20 August 2011

Nếu yêu em, thì hãy đưa tay ra và giữ em lại. Nếu không, thì xin anh, hãy buông cho em về với gió trời... Em, vốn chỉ tự nguyện dừng lại ở nơi nào có tình yêu dành cho mình...