Thursday 14 June 2012

14.06.2012. A time that should never be recalled.

3 tuần nữa...

Còn có 3 tuần nữa thôi...

3 tuần chết tiệt nữa là cô đi rồi... Chú và mấy đứa nhỏ cũng đi rồi...

Xa quá...

Đến nửa vòng thế giới...

Cứ nghĩ tới là đau đến kinh khủng...

Muốn khóc quá...

Thiệt sự là muốn khóc NỮA quá mà...

Hôm trước nghe bố mẹ nói mà não phẳng đơ...

Chuyển nhượng tài sản ở Việt Nam rồi...

Là đi luôn, đi hẳn đó... Không phải là đi chơi đôi ba tháng nữa đâu...

Nghe mẹ kể là cô không cười...

Lạy Chúa tôi, cô không cười là cô khóc đó...

Mẹ không hiểu, chứ con...

Con lớn lên cùng cô mà...

Cô chả khóc đâu...

Giống như mẹ vậy á...

Giống như con luôn...

Đau quá...

Hôm trước nằm trên giường mà nước mắt rơi như mưa rồi...

Mắt thâm quầng...

Mà giở vẫn muốn... tiếp...

Ừ thì sẽ còn gặp lại... Con biết chứ... Thế nên đừng có ai mở miệng ra an ủi con kiểu đó!!!

Gia đình mà... Nói vậy nghe sao được...

Xa quá...

Đừng làm con phát khùng lên... Xin mọi người đấy...

Cô sắp đi rồi... Thành viên gia đình mà con thích nhất, thoải mái nhất khi ở cạnh bên... Người đơn giản và thẳng thắn vừa đủ để con cảm thấy được yêu thương mọi lúc...

Hai đứa nhỏ cũng đi luôn... Hai đứa em ngoan nhất, nhất nhất nhất nhất trên đời mà người chị tồi tệ này có thể được gặp gỡ...

Hai đứa trẻ đầu tiên mà chị cõng trên vai... Hai đứa trẻ đầu tiên chỉ chị làm bánh ngọt...

Chú cũng đi mất... Chú là chuẩn mực đầu tiên của con về một người đàn ông... Luôn là động lực để con học tiếng Anh, để nói chú nghe và hiểu chú nói...

Cả nhà... đi rồi... con biết làm sao?

Con sẽ ra sao? Hay là chẳng sao cả?

Con không muốn biết đâu...

Mà giờ cũng chẳng nghĩ được...

Đau quá...

- - -

Hôm qua đang ủ dột thì nhận được tin nhắn là Già Dê nó về...

Trời ạ...

Chẳng biết nên nghĩ làm sao...

Mừng vì nó về... Thở phào vì vẫn bình thường... Và mệt vì tất cả...

Chẳng có lựa chọn đúng đắn nào khác cả...

Tiếp tục thôi...

Còn 17 ngày nữa thôi...

Bế quan học bài...

Dù thực sự đang muốn bay ra khỏi nhà và dành những ngày bình thường cuối cùng với cô...

Bà cũng sợ đau lên không lên nhà nữa rồi... Giờ đang chịu đựng ông... Khóc lên khóc xuống...

Chắc điên mất thôi...

- - -

Chẳng có gì là đúng cả...

Suy nghĩ cái đéo gì...

Giờ làm sao...

Mệt quá...

No comments:

Post a Comment