Friday 14 October 2011

[50TFs] Day 1 - Day 3

Day 1. I'm not afraid of anyting but responsibility :(

Đúng vậy. Ngoài những người mình yêu quý ra, thì cái mình sợ nhất trên đời chính là trách nhiệm.


Có thể lúc ban đầu mình sẽ rất hào hứng với nó, rất hăng hái hoàn thành nó. Nhưng, vì cái bản tính mau chán của mình, mình sẽ sớm gạt bỏ nó và gây khổ cực cho biết bao người xung quanh.


Điển hình là YunYunKun, thật đáng tiếc khi đó là nơi mình không muốn quay lại nhất trong tất cả các chốn trên mạng này. Nói thẳng ra thì, vốn dĩ ngay từ đầu mình đã trốn tránh trách nhiệm, đã không muốn đứng ra làm admin. Nói thẳng nữa thì, cái rum ấy vốn dĩ là của Kinz. Nhưng vì sao mình lại bị cuốn vào cái vòng xoáy chết tiệt đó, vì sao mọi chuyện lại thành ra nông nỗi này, mình cũng chẳng rõ. Có thể chuyện đó cũng có phần của những người khác, nhưng có lẽ, phần tội lớn nhất là của mình, vì đã trẻ con mà quyết định sai lầm, vì đã ngu ngốc mà làm theo ý mình. 


Khi phải gánh trên vai sự vui vẻ, thoải mái của người khác, phải làm quen với những quản lý, sắp xếp, những cãi cọ, gây gổ và gồng mình "lớn lên" để có thể làm đầu tàu cho một tập thể, mình biết, mình đã sai rồi. Chính mình đã tự biến cộng đồng mạng, đáng ra phải vui vẻ và thoải mái, không ràng buộc này, trở thành một gánh nặng cho bản thân. Là mình tự chuốc lấy thôi. Và giờ có hối hận cũng không kịp nữa rồi. Thôi thì, coi như một bước sai lầm của cuộc đời. Dù sao thì, cái sai lầm này cũng đã giúp mình trưởng thành phần nào, giúp mình có thêm những mối quan hệ tốt đẹp, và hơn cả là giúp mình hiểu bản thân mình hơn.


Mình, vốn là người hoàn toàn không phù hợp với trách nhiệm.





Day 2. I dislike people who always try to show off their 'emotional side' although they feel nothing. All fake~ 


Đúng vậy, mình chúa ghét những loại người như thế. Họ làm ra vẻ như ta đây rất "nhạy cảm", "tinh tế", đôi lúc "tự kỉ" hay "sâu sắc" theo cái kiểu mà họ tưởng người khác sẽ ganh tị. Có gì đó đáng khinh, và cũng đáng thương nữa.


Và đáng ghét nhất là cái dạng tỏ ra như thế nhằm ra vẻ "người lớn", dằn mặt người khác. Họ nghĩ, những câu chữ của họ là hay, là thâm thúy. Họ nghĩ, rằng cảm xúc của họ là thâm sâu khó ai sánh bằng, là chuẩn mực cho người khác và khó mà chấp nhận ai đó không CẢM NHẬN giống như mình. Nực cười, đã gọi là cảm nhận rồi thì làm quái gì có chuyện giống nhau được cơ chứ??? Vậy mà khi được khuyên giải, họ lại ra vẻ "Ta đây đã biết tỏng tòng tong rồi", cụ thể là "Tôi biết chứ, 9 người 10 ý mà, tôi đâu có quyền ý kiến". Lên mặt thế đấy, và thái độ thì đáng ghét cực kì.


Tất cả những dạng người như thế, mình đều xem là con nít. Những đứa trẻ chưa chấp nhận được cái tôi của người khác.


Tốt nhất, có cảm thì hẵng có nói. Nếu không sẽ giả tạo lắm.




Day 3. When I'm nervous or scared, I'm exeptionally calm, though mah heart races w full speed. Well, the face never shows anything anw.


Lúc đối mặt với ngày hôm ấy, cái ngày bị ghi vào sổ đầu bài một cách đáng xấu hổ ấy, mình đã rất, rất sợ hãi. Sợ hãi đến run rẩy, nhưng đủ tê liệt để không thể hiện ra. Vẫn biết là dám làm dám chịu, nhưng vẫn sợ. Sợ cô Vân buồn, tức giận, tệ hơn nữa là làm cho mình thất vọng, làm sụp đổ hình tượng của cô trong mình. Sợ bố mẹ biết được, sợ các thầy cô khác đọc sổ đầu bài và thấy được, sẽ mang tiếng xấu rất lâu về sau~


Nhưng, có lẽ vận may vẫn chưa tận, cô đã không hề làm mình thất vọng, trái lại còn làm tăng thêm sự nể phục của mình dành cho cô. Các thầy cô khác cũng không có thói quen vọc sổ đầu bài (may nhất là cô Duyên cũng không có thói quen đó), nên hầu như không ai nhìn thấy chuyện đó cả. Và cũng thật may, là mọi chuyện cũng đã qua. Dù mai này có còn gặp lại đi chăng nữa, như lúc phát bài chẳng hạn, thì mình nghĩ mình vẫn có thể đối mặt được.


Nhưng cái vấn đề là, trong cơn sợ hãi ấy, ngoài mặt mình hoàn toàn bình thản.Vẫn cười đùa, vẫn tỏ ra mạnh mẽ như bao ngày bình thường khác. Có người từng bảo mình lỳ lợm. Mình không quan tâm. Chẳng ai bắt được mình PHẢI thể hiện một cảm xúc gì đó ra cả, nếu mình không muốn.



Mình tự hào khi là một đứa lỳ lợm~

No comments:

Post a Comment