Saturday 21 June 2014

21.06.2014 - Tương lai?

Dạo này thấy thật nhiều người nói về ước mơ, về đam mê và sự dũng cảm. Thật nhiều người nói về thành công cá nhân, về định kiến xã hội, về rào cản gia đình và ngôn ngữ và tuổi tác và vô vàn những thứ lớn lao khác.

Hóa ra, đây là tuổi 20. Đây là sự hỗn loạn của nó, sự cuồng nhiệt và mạnh mẽ của nó. Tuổi 20 cháy rực một ngọn lửa ta không thể tìm ở đâu khác ngoài tuổi trẻ. Thế kỷ 21 bùng lên những hỗn loạn, những rối ren của sự phát triển đầy chông gai. Nhiều lúc nhận thức được rất rõ mình đang tồn tại trong giai đoạn đảo điên, trong những năm tháng chuyển giao của những sự kiện bự của lịch sử - những năm tháng không tên, không thành tựu, chỉ đơn giản là giai đoạn trở mình của một cái gì đó lớn lao hơn, của cái mà thế hệ mai sau sẽ phải gánh, và thế hệ sau của mai sau sẽ ngồi gặm sách giáo khoa mà tụng về.

Hóa ra đây chính là cái ta ngóng trông khi còn bé. Khi nhìn những cô-chú thật trẻ đẹp, thật tươi tắn, cứ liên tục xoay vần với vòng đời sóng gió một cách thật phóng khoáng và đáng nể phục. Hóa ra đây là câu trả lời cho câu hỏi, "Lớn lên là như thế nào?" của một bản thân thơ ngây, câu hỏi mà nhiều khi đã đánh rơi mất ở đâu đó trên đường đi rồi.

Nhìn những bài báo xung quanh, những hoài bão lơ lửng, bỗng muốn mỉm cười mệt mỏi. Lựa chọn bị kìm kẹp, liệu có ai ủng hộ? Giờ đây ai ai cũng thích sải cánh tự do, thích thất bại và trải nghiệm, thích lập ra cho mình một cái gì đó mới mẻ. Còn mình chỉ muốn theo con đường cũ kĩ, thích học cho chắc, tiến bộ cho chắc, rồi từng bước từng bước phấn đấu vào một doanh nghiệp lớn, đối xử với nhân viên tạm gọi là tốt, điều kiện tài chính đủ đầy, công việc đảm bảo trong sạch và hữu ích, đồng nghiệp xã giao tốt, ít nhất là với mình...

Một ý thích như vậy, một ước mơ nhàm chán và cũ kĩ như vậy, có được mấy ai tôn trọng trong thời buổi người trẻ sôi sục như hiện nay?


Giống như chuyện đặt tiêu chuẩn cho bạn trai vậy. Muốn có một người bạn trai cần cù nỗ lực, ngoại hình không quá bê tha, yêu và cưng chiều và xem mình như người nhà. Yêu nhau vài năm rồi cưới, từng bước xây dựng một gia đình hạnh phúc 2 con kiểu mẫu, nói trắng ra là y như Nhà nước mong đợi đó, có đáng cười chê không? Muốn lôi chồng con đi vượt biên tìm đường thoát thân nếu lỡ như bom có nổ, súng có nã đạn, chỉ cần gia đình được bình an chứ chẳng cần biết đất nước ra sao, danh nghĩa như thế nào, liệu có phải là một lựa chọn?

Ta nói chứ hai chữ "tự do" nó rộng lắm. Tự do trong lựa chọn. Ta được quyền dũng cảm chọn điều mà ta muốn, chọn tương lai mà mọi người đều nhìn bằng nửa con mắt và vứt vào xó.

Đó vẫn là lựa chọn của ta. Là quyền tự do của ta. Chừng nào lựa chọn ấy vẫn được xã hội này tôn trọng, ấy mới là lúc cái "tự do" được thấm nhuần.

Những mong ước hèn mọn của mình là thế đó. Nghe có vẻ tầm thường và đơn giản, nhưng theo mình thì để chuẩn bị cho quỹ đạo đời mình được hướng đúng về lối đó cũng cần nhiều nỗ lực lắm. Nỗ lực chuẩn bị bản thân sẵn sàng với mọi thứ, đủ sức để bẻ cong số mệnh theo hướng mình muốn. Nỗ lực để sửa soạn tất cả, để đón nhận các khả năng và cơ hội ào ạt như mưa rơi xuống mỗi ngày.

Bởi vì có những người, những việc, những cơ hội chỉ lướt qua một lần trong đời, rất nhanh, rất chớp nhoáng. Một phút duyên dáng có thể làm thay đổi một cuộc đời, hoặc nhiều hơn số đó nữa. Một khoảnh khắc thấy hiểu vấn đề, một người vô tình gặp trên phố, một chuyện ngẫu nhiên đưa tay ra làm, tất cả đều có thể bẻ hướng đi của ta vĩnh viễn.

Vậy nên phải biết chuẩn bị bản thân, ít nhất là từ tư tưởng, sao cho cuộc đời không thể hạ đo ván bản thân.

No comments:

Post a Comment