Monday 26 March 2018

24.03.2018

Chẳng biết sao có rất nhiều thứ muốn làm, rất nhiều chuyện muốn viết, nhưng cứ ngần ngại mãi, tìm cách tránh né để không phải viết, rồi đến tối lại hối hận.

Nhưng ở trên đây, mình đã tự hứa là luôn thành thật.Đây là nơi để mình quay về, để đối diện với mớ bòng bong trong đầu của bản thân, không phải là nơi phải gượng ép viết lách, cũng không phải là chỗ để phân định đúng sai.

Chỉ là nơi những con chữ nhảy ra trên bàn phím mà thôi, không cần biết chúng đến từ cái ngách nào trong não.

Mình đang trong giai đoạn procastinate - trì hoãn và chẳng muốn động não làm gì cả. Não đông cmnr. Không muốn học. Không muốn viết. Không muốn suy nghĩ. Chỉ muốn nằm dài chơi game, đọc fic HP, làm bất kỳ gì đó để trốn khỏi hiện thực. Mà đôi khi, làm những chuyện đó còn thấy lười.

Không muốn ngủ, chẳng thèm ăn, chẳng có chuyện gì như ý. Bụng thì thi thoảng cứ quặn đau chẳng hiểu lý do. Bật nhạc piano, không lời, kèn, sáo, chẳng có gì an ủi được cả. May quá trên đời còn có Passenger, còn chất giọng nguyên sơ, còn giai điệu âm áp của anh ấy.

Cái cảm giác thật kỳ cục. Vì chỉ cần nằm ra giường, đầu lại xuất hiện bao nhiêu thứ muốn l àm, nhưng tay lại không còn muốn động nữa. Nói lại lần nữa để nhấn mạnh.

Thậm chí ngay cả khi đang gõ những dòng này, trong đầu vẫn luôn có một tiếng nói nho nhỏ xúi mình trốn đi, làm một việc gì đó khác đi. Thật sự không thể tập trung được.

Muốn tìm một game gì đó bình thản hơn để chơi. Không phải trồng cây làm nông, mình vẫn không thích thể loại đó lắm. Game gì mà mình yêu được nhân vật, được khung cảnh, yêu được cái thế giới mình đã xây dựng nên ấy.

Mấy nay tìm hoài, nhưng dường như người ta chỉ muốn chơi gì đó khiến người ta thật giỏi, cày thật nhiều, chạy đua thật nhanh.

Mình không muốn trầm cảm, thực sự. Nếu rơi vào tình trạng bệnh đó sẽ tốn rất nhiều thời gian, rất nhiều công sức để quay trở lại. Mà mình thì rất lười, nên có thể sẽ chẳng buồn quay lại đâu. Xung quanh lại hầu như chẳng có ai đủ lực kéo.

No comments:

Post a Comment