Wednesday 26 November 2014

Ai được phép yêu?

Bỗng dưng chợt nghĩ tới,

một khi mình đã thực sự yêu nó rồi, đã yêu nó nhiều rồi, thì mình sẽ không còn có thể làm nó yêu mình như hiện tại nữa.

Nói cách khác, càng muốn được yêu thì lại càng không được phép yêu.

Muốn giữ được hạnh phúc, thì lại phải càng lý trí.

Thậm chí ngay lúc này ngồi đây, mình đã có cảm giác đôi mắt mình đã mờ đi nhiều lắm rồi, không còn sáng suốt như trước nữa.

Tiến cũng không được, mà lùi thì lại càng không muốn, vì lỡ yêu thương cái cảm giác này mất rồi.

Mình là đứa bị ảnh hưởng rất mạnh bởi thói quen.

Một khi đã thành thói quen, đã thành chốn về của trái tim rồi,

thực không muốn tưởng tượng đến cảnh phải từ bỏ.

Càng đắm chìm trong hạnh phúc, cũng tự hiểu là đang tự tay đẩy hạnh phúc ấy ra xa.

Tự dưng thấy khó nghĩ ghê. Mà để bản thân trôi theo cảm xúc thì không dám - rất không đủ can đảm.

Đơn giản vì rất sợ đau. Đơn giản vì tựa vào đâu đó không vững thì chắc chắn sẽ ngã.

Đơn giản vẫn là do nhát như cáy, chẳng dám đứng lên vì cái gì bao giờ. Chẳng dám rời bỏ vùng an toàn của bản thân bao giờ.

Nghĩ tới mà muốn ứa nước mắt. Vì nhìn đâu cũng thấy mình bất lực.

Chuyện nhà cũng vậy, chuyện học cũng vậy, nay cả chuyện này cũng vậy.

Làm gì bây giờ?

- - -

Mình là cái con dở hơi, ngay cả vào những thời điểm đáng ra phải hạnh phúc nhất, thì trong đầu vẫn quắn lên lo sợ những thứ gì đâu không...

Làm gì, làm sao...

Sống cho ai, vì cái gì đây?

Hầy..................................

No comments:

Post a Comment