Sunday 21 December 2014

Tản mạn

Con nít không có đứa nào là xấu, là hư cả.
Chỉ có người lớn làm chúng hư đi thôi. Mà phải chứng kiến quá trình đó diễn ra từng chút, từng chút một, thật khó có gì buồn thương hơn.

- - -

Nhiều lúc mình thấy mình tàn nhẫn quá, vô cảm quá, bàng quan quá. Thực ra tim vẫn không đủ chỗ chứa. Thực ra dù có là máu mủ nhưng nếu không có tình nghĩa, mình cũng xem trọng không khác người ngoài là bao. Có thể hơn một chút. Hay hơn nhiều một chút, thực không rõ nữa.

Nhưng lỡ chăng những ngày gần đất xa trời ấy có đến, mình chỉ sợ là mình không quá đau buồn. Thực sự rất sợ phải nghĩ đến một bản thân như thế, và có khả năng cao là bản thân ấy trở thành sự thực.

- - -

Rất rất rất thường xuyên cảm thấy nói những lời ngọt ngào là rất khó. Dù là thực hay không thực, cũng không thể một sớm một chiều rũ bỏ những thói quen đã gắn liền suốt hai chục năm ròng. Rất rất rất khó.

- - -

Bỗng dưng nhận ra, những ngày tháng này có thể là những ngày tháng trọn vẹn nhất của cuộc đời.

Yêu thương có rất nhiều. Gia đình cũng trong giai đoạn gắn kết hơn để đối mặt với những biến chuyển sắp tới. Bạn bè cũng cắt bớt được rồi, thế giới cũng đã an tĩnh đi phần nào. Học hành cũng không đến nỗi. Ngoại hình cũng đang trong giai đoạn tươi sáng nhất rồi, mình nghĩ thế. Sẽ không còn bất kỳ một giai đoạn nào mà mình có thể trở nên dễ nhìn hơn lúc này nữa, giờ đây là nhất rồi.

Phải trân trọng từng phút một, từng giây một.

- - -

Có lẽ phải đổi lời chào của blog thôi. Vì bây giờ mình đã được yêu rồi, dù có trọn vẹn hay không thì cũng là hết mình, cũng là đã có người dốc hết tâm can ra mà yêu thương. Vì đang cảm thấy rất ấm áp và ngọt ngào, thẩm thấu thật sâu.

Thực tế, quả là khác rất rất rất nhiều.

Thương lắm. Thương thiệt là thương. Dù có yêu hay không yêu, có lẽ không quá quan trọng nữa rồi.

- - -

Hiểu mình quá, hiểu người quá, đôi khi cũng rất buồn.

Vì không còn chỗ nào để trốn đi cả.

- - -

Mình không những ích kỷ, mà còn tham lam. Thường rất dễ buông tay, nhưng khi nhìn lại và thấy nơi đó yêu thương người khác trao cho nhau vẫn đong đầy, vẫn cảm thấy như mình bị bỏ rơi, bị quên lãng.

Mà thực tế hình như nó cũng là vậy. Mà hình như là mình bỏ rơi họ trước.

Vẫn cảm thấy như đáng ra phải có một phần dành cho mình.

Vẫn cảm thấy như mình chẳng là gì cả; vốn dĩ đã chẳng bao giờ là gì cả.

Có chút đau, chút day dứt.

Nhưng ngẫm lại thì, đầu óc vẫn cứ văng vẳng một câu, Là mình bỏ họ trước.

Chỉ là trong một chốc đã lỡ để bản thân tham lam quá mà thôi.

Nói chung là buồn đó. Nhưng mà thôi, gì rồi cũng qua. Chỉ đơn giản là mình không quyết đoán thôi.

Họ có yêu thương, nhưng trong thật nhiều lúc, đối với mình lại không quan trọng. Mình không sống xa gia đình, bạn bè mình vẫn là đếm không xuể. Mình không phụ thuộc tình cảm vào họ, không hỏi đến họ những lúc khó khăn, cũng không chia sẻ với họ niềm vui thực sự nào cả. Mà cũng không giỏi giang bằng họ nữa, vỏ bọc nào rồi cũng có ngày bị phá vỡ thôi, không thể giả vờ hiểu biết mãi được.

Những lúc tỉnh táo, mình vẫn nghĩ như vậy. Mà nhìn lại cũng thấy, với mức độ gắn kết chỉ có bấy nhiêu mà vẫn được họ nhớ đến, được họ quan tâm, âu cũng là đáng kể lắm rồi.

Yêu thương đó, tình cảm thể hiện trên con chữ đó, không dành cho mình.

Mình là đứa đang muốn thu gom thế giới cho nhỏ lại. Đang muốn gỡ bỏ bớt những mối quan hệ không cần thiết. Đang muốn sống cho sâu, cho ích kỷ, để có thể có thời gian yêu thương bản thân, cho dù trở thành một đứa đáng ghét cũng được.

Ừ, chỉ là mình hơi bị lung lay một chút thôi. Chứ đã quyết định rồi mà. Nói được thì phải làm được. Cũng do cái tính luyến tiếc này mà không biết mình đã hốt về biết bao nhiêu thứ lặt vặt, tiêu tốn không biết bao nhiêu thời gian nữa.

Ừ, cứ để họ sống cuộc sống của họ thôi. Tim mình, mình giữ là được rồi.

Tự dưng muốn cười hì một cái quá, mà cười với ai bây giờ. Thành phản xạ mất rồi.

- - -

Bắt đầu thì ai chẳng bắt đầu được? Chỉ cần đừng quá yếu đuối, vượt chuẩn người bình thường thôi.

- - -

Tự dưng muốn có một cuốn sổ mình thật thích, thật nâng niu. Nhưng lại lười mang đi mọi lúc mọi nơi. Mà mang đi rồi không cho ai coi thì cũng kì. Nên chỉ ghi những gì cho-coi-được ở trong đó thôi.

Vậy thì tốn công chọn làm chi?

Luẩn quẩn.

No comments:

Post a Comment