Sunday 13 January 2013

Kí ức

Có những tổn thương mãi chẳng thể lành.

Có những vết cắt không bao giờ liền sẹo.

Có những miền kí ức không muốn lạc bước đến.

Nhức nhối, âm ỉ trong tâm can.

Thậm chí đôi khi còn có thể cảm nhận được gốc rễ của nó ăn sâu, bám chặt vào tận cùng xa mãi.

...

Nếu bạn add FB tôi, có lẽ tôi sẽ không acc đâu.

Nếu ai mời tôi đến url đó, có lẽ tôi sẽ không vào đâu.

Nếu ai nhắc tôi về những thứ/người đó, có lẽ tôi sẽ không lịch sự được với người đâu.

...

Nói thế thôi chứ tôi sẽ không đến mức dộng nắm đấm vào mặt mn đâu =))

Chỉ là, nếu mn hỏi có lẽ tôi sẽ giả bộ ko nghe, hay chót lắm là gắt lên một câu, "Xin lỗi, nị không muốn nói về abcxyz này."

Còn nếu tâm trạng tốt thì sẽ giả bộ như ko có gì quan trọng và lái chủ đề đi cái vèo thôi.

...

Ờ, với lại hôm nay lật trúng mấy cuốn nhật kí cũ, tầm lớp 7, 8.

Trời ạ, mình đã từng thích một người đến thế sao? Trong sáng đến thế sao =))

Những năm tháng sau đó đã làm cái đếch gì để mình thành ra như thế này vậy =))

Giờ nhìn lại, chỉ còn một mảnh hỗn độn. Thực tình là không muốn xé nhỏ chúng ra để suy ngẫm chút nào. Đau lắm.

Mình già, ừ thì già, nhưng cũng là quá nhanh đi?

Hồi ấy mình trẻ trâu không để đâu cho hết, từ văn phong đến suy nghĩ.

Chậc, lại còn biết giận dỗi nữa chớ =))

Lâu lắm rồi mình chẳng giận dỗi ai nhỉ. Thằng Tín nó cũng nói mà, "3 năm cấp III chẳng thấy mày giận đứa nào bao giờ, unbelievable!" :))

Tình cảm cũng là trong trẻo quá đi.

Không chỉ có nhật ký chữ, mà còn có cả nhật ký hình. Cứ như tua đi tua lại một câu chuyện.

Ừ thì hồi đó cũng là viết để đừng quên mà :D Đừng quên là mình đã từng có một khoảng thời gian như thế.

Không biết 'mình' năm ấy mà biết rằng 'mình' hiện tại hơi bị khinh mạn cái người như bản thân sẽ thấy ntn nhỉ :))

Thôi, từ nay không khinh các trẻ trâu nữa. Đó chỉ là quy luật phát triển tâm lý bình thường thôi, phải thông cảm cho các em.

...

Có đọc lại cái đoạn tình cảm ấy, đọc kĩ lắm, lâu lắm.

Mà cũng đau nữa.

Hồi hai đứa ấy quen với nhau, cái ngày ấy, trong đầu mình chỉ tua đi tua lại được một câu, "Mắc gì mà quả Đất nó tròn cmn vo thế?"

Mình biết, cả hai đứa đều rất tốt, rất hợp với nhau.

Dù sao thì lúc thích cậu ấy, mình đã không hy vọng gì lắm rồi :)

Bạn ý post stt rằng cậu ấy biết đàn.

Ừ mình biết, vì mình học chung với cậu ấy mà.

Mình còn biết, mỗi khi trời trở lạnh, gót chân phải của cậu ấy sẽ đau nhức lắm.

Mình còn biết, cậu ấy không thích bị chụp hình đâu. Giống mình á. Nhưng có lẽ, đối với bạn sẽ là một ngoại lệ :)

Mình biết, cậu ấy tốt lắm, nhưng không biết an ủi đâu. Bởi vậy những lúc buồn, đừng đợi cậu ấy vòng tay ôm mình vào lòng, mà hãy chủ động tựa vào cậu ta.

Mình biết, tên dở người ấy thích nấu ăn lắm đó, nhưng ghét lám việc nhà kinh =__="

Mình biết, và nhớ, ngày sinh của cậu mỗi năm. Nhưng từ hai năm trước,  mình đã không còn chúc mừng cậu nữa, dù không phải không có dịp gặp...

Có những món quà cứ nên để cho bám bụi thì hơn.

...

Nói Thiên Bình không thể nào thành đôi với Cự Giải, nghe có vẻ hơi ngu... Mình vốn không tin lắm vào mấy cung hoàng đạo, nói chi dùng nó để quyết định duyên phận.

Nhưng suy cho cùng, đó cũng là một dạng lý do.

Cậu ấy quá tốt, quá ổn định, thế nên không thể nào hợp với một đứa nhiều mặt, phức tạp và không ổn định như mình. Cái sự thực ấy, mình đã lờ mờ nhận ra từ rất lâu rồi...

Một cái rất to nữa, ấy là mình tự ti, vì học không giỏi bằng cậu...

Ừ thì mình khá tiếng Anh hơn cậu, nhưng mỗi khi thấy cậu học Hóa, học Toán thật siêu, mình... chậc, khó nói lắm...

Nhớ không, cái hồi học thêm Toán chung, cậu ngồi cạnh mình và chỉ mình làm bài đó. Dù hình như đó không phải là bài kiểm tra, nhưng mình cũng có chút buồn vì học quá tệ...

Trong lớp tiếng Anh mình tự tin vui vẻ biết bao nhiêu, thì trong lớp Toán mình tự ti và im lặng bấy nhiêu...

Trong lớp ấy lại còn có cậu nữa...

Có lẽ vì thích cậu mà mình mù quáng, ngay cả đến bây giờ mình cũng không thể nghĩ ra một nhược điểm nào, một tánh xấu nào của cậu (mà quá nghiêm trọng) cả...

Hình như là, từ năm lớp 10 (cái hồi mình viết Lãng đãng sáo ngân ấy), mình đã quyết tâm chặt đứt đoạn tình cảm này rồi, nên đừng có lo, mình chỉ là đang hồi tưởng lại thôi, chứ không phải là ôm mối tình ám ảnh rồi theo dõi cậu đâu =))

Chỉ là, mình chưa thích được một ai khác hơn là đã từng thích cậu thôi...

...

Chậc, đơn phương thật là khổ.

Tất cả chỉ bắt đầu bằng cái duyên (trời đánh) và giấc mơ (nhảm nhí) trọng yếu ấy.

Nơi mà chỉ có mình, cậu, và một khoảng không trắng xóa.

Có cả bàn tay đưa ra và cái mát lạnh ẩm ướt.

Cái nắm tay trong mơ đầu tiên.

:)

...

Và ừ, dọn nhà là một chuyện hành hạ tâm lý vô cùng ; v ;

Hôm qua type bài này giữa chừng thì nghe phải những điều không nên nghe...

Để rồi phải ôm tổn thương đi ngủ, máy còn chưa kịp tắt.

Chỉ là, sáng nay đã dẹp nó ra sau đầu rồi.

Cất vào một góc, và ngoảnh mặt ra hướng khác.

Chậc, sớm muộn gì rồi cũng không còn chỗ mà cất nữa =__="

Quay đầu đi đâu cũng thấy tổn thương, chắc sẽ tổn thọ mất...

Kệ đi.

Thuyền đến, đầu cầu sẽ tự thẳng.

Tất cả đều là tùy duyên.

No comments:

Post a Comment