Thursday 9 February 2012

Vô định

From: em. Là em ở VCass, không phải bất kì nơi nào khác.

To: anh. Các anh. Hay ai cũng được. Em chỉ cần một ai đó để nói chuyện, dù là trong tưởng tượng, dù chỉ nói để những lời này tan vào hư không.


Dạo gần đây em hay thấy lạnh lắm anh à. Vô cảm nữa. Ngay cả cười cũng làm em mệt mỏi, chỉ là gắng gượng cho qua.

Có thể chăng, là do những thứ chết tiệt ấy cứ dồn dập đến với em? Hay, vốn chẳng có nguyên do nào cả?

Em không biết nữa.

Đáng ra em có thể tự lảm nhảm trong blog, nhưng em không muốn. Em đã lạnh muốn tê người rồi, và blog của em cũng thế. Ít ra ở nơi này, vẫn còn vương lại một chút hơi ấm lửng lơ. Em thực muốn nói chuyện với một ai đó nghe em, hiểu em. Nhưng ngay cả em còn không thể hiểu bản thân mình, làm sao có thể đòi hỏi điều đó từ ai khác?

Thậm chí khi tiết trời nóng đến hoa cả mắt, chân tay bải hoải, thì tâm em vẫn lạnh... Nếu không dựa vào cơ thể, em thậm chí không thể nhận ra rằng trời đang đổ nắng...


Anh à, họ đã quên nơi này cả rồi. Những người em quen ấy. Đâu còn mấy người xem nơi đây là nhà... Thậm chí cả em thi thỏang cũng còn quên mất... Em thất vọng, nhưng em không nói. Em chẳng bao giờ nói cả. Em nghe, em cười, và em lướt qua. Luôn là như thế.


Giờ em phải làm sao đây, anh? Như thế nào mới có thể lấy lại cân bằng, làm lơ hết những chuyện khác để tập trung vào cái năm này bây giờ?


Mệt và lạnh quá anh à. Đến ôm em đi, được không?

Để em cảm thấy mình không vô hình...


Ước mơ được làm gió, xem ra không thể rồi.

No comments:

Post a Comment