Thursday 9 February 2012

Mẹ

Mẹ tôi hầu như không khóc bao giờ. Chí ít là không khóc trước mặt tôi. Lạc quan hơn nữa, khi đã có tôi ở cạnh, mẹ không khóc. Vì lý do gì cũng tốt, ít nhất mẹ cũng đã rèn cho tôi cách nén nước mắt như thế.

Mẹ khổ lắm. Khổ từ những ngày sống trong một gia đình nheo nhóc 8 miệng ăn, từ khi đang chìm đắm trong giàu sang sung sướng bỗng rơi vào cảnh nghèo đói mù bom đạn. Bơ vơ, thể như phải sống lại một cuộc sống khác. Khổ khi người chị mẹ yêu quý nhất hóa điên. Khổ khi gặp gia đình nhà chồng, vâng, là nhà nội tôi đấy, và được nếm mùi đắng cay uất ức lần đầu tiên. Khi bé, dù khổ, nhưng mẹ vẫn là một đứa con gái quen sống trong yêu thương. Tôi không biết những ngày ấy mẹ có khóc hay không, có ai lau nước mắt cho mẹ hay không. Chỉ biết bây giờ, mẹ hình như đã quá mệt mỏi để khóc.

Mẹ khổ, khi mang tôi trong mình vào những ngày nghèo đói ấy. Khi cha mẹ ruột thì không còn gì để cho, và cha mẹ chồng thì thậm chí còn bòn rút thêm. Mẹ khổ, khi sinh ra tôi - một đứa trẻ suy dinh dưỡng, ói mửa thường xuyên . Lúc ấy, mẹ khổ vì tôi đau ốm, vì bố tôi ghê tởm tôi, và vì mẹ chỉ còn có thể đứng trên đôi chân mình...

...

Ừ thì, mẹ sẽ không khóc khi có tôi bên cạnh. Nếu có, thì cũng là tôi đã cố quên. Tôi biết mẹ không muốn tôi thấy mẹ khóc, vậy nên tôi cố quên đi, cố không để ý. Khi nhớ lại những ngày buồn ấy, mẹ hay lái xe chở tôi đi lòng vòng và kể cho tôi nghe, truyền cho tôi những đắng cay ấy một cách thật nhẹ nhàng. Tất nhiên, tôi không thể nhìn thấy gương mặt mẹ lúc đó...

Mẹ tôi không hay ôm tôi, gần như hoàn toàn không, kể từ khi thằng em tôi được sinh ra. Nhưng nghe người ta kể, mẹ đã bế tôi trên tay đến khi tôi tận 3 tuổi. Tôi nghe mà đầu óc trống rỗng, không, có thể là quá dày đặc những suy nghĩ chăng? Tôi cũng không biết nữa. Vì tới trước năm lớp 3, tôi nào có nhớ được gì? Thậm chí khi bị hành hạ, đánh đập, tôi còn không nhớ...

Tôi khổ, vì tôi có vài họ hàng bị điên, vì tôi có một người ông không tốt, vì bố tôi có nhiều khiếm khuyết, vì tuổi thơ tôi đầy đau xót mà mù sương. Nhưng đối với mẹ thì không mịt mờ như thế, vậy nên sẽ càng khổ, càng đau đớn, vì mẹ không thể trốn tránh. Mẹ còn phải bảo vệ tôi... Mẹ à, mẹ đau hơn con biết bao nhiêu lần thế...?

...

Mẹ à, có bao giờ mẹ khóc...? Liệu con có thể ôm mẹ? Điều mà con chưa bao giờ làm trong hơn 12 năm qua...? Có đáng khinh không mẹ, khi một đứa con thấy NGẠI khi nghĩ đến chuyện ôm MẸ mình...?

Giá như trước đây, khi ở bên con, mẹ bớt mạnh mẽ đi một chút...

...

Mẹ à, con yêu mẹ. Nhưng xin cho phép con cất những từ này trong lòng. Con sẽ cố hết sức, dùng hành động để nói cho mẹ hay tình yêu của con.

...

Nếu một ngày có ai đó hỏi tôi...

- Gia đình bạn có tốt không?

Tôi sẽ trả lời...

- Cha mẹ tôi là tốt nhất!

Phần "còn lại đều không", xin cho tôi giữ lại bên mình...

.
.
.
.
.

No comments:

Post a Comment