Tuesday 3 December 2013

Vỡ

- Ê qua đây, tao chỉ mày chỗ này hay lắm.

- Xa không? Đi bộ nãy giờ rồi, tao muốn rụng giò ra luôn...

- Đi thêm chút xíu hà, nhưng mà đáng. Đi, đi với tao.

Hắn cầm cổ tay con bé lôi dậy, chợt nhíu mày một cái. Thân hình con bé vốn đầy đặn tròn trịa, nhưng mà sao cổ tay lại nhỏ và mỏng manh quá, lọt thỏm trong bàn tay hắn. Con bé thấy mình bị túm cổ tay cũng chẳng buồn giật mình, vật vờ nương theo sức hắn mà đứng lên. Hắn không biết nên vui hay nên buồn với sự quen thuộc của con bé đối với hắn nữa, chẳng cảnh giác gì cả, dù sao cũng là nắm tay...

Buông tay con bé ra, tự nhiên hắn thấy lưu luyến cái hơi ấm ấy quá. Hắn muốn đưa tay mình đan vào tay con bé cho thỏa mãn cơn khát này đi, nhưng không thể. Thay vào đó, hắn đi vòng ra sau lưng con bé, lấy hai tay chống vào vai nó và đẩy về phía trước.

- Đi nhanh nhanh nào, mấy anh chị thắc mắc bây giờ.

- Phải bõ công đi đó nha, không là tao quánh mày bờm đầu đó!


- - -


Hắn đang định dẫn con bé đến chỗ hắn thích nhất từ nhỏ đến giờ - cái sườn đồi mát lành của tuổi thơ hắn. Vì sao ư? Vì mỗi lần nhìn con bé, hắn lại cảm thấy sự bình yên quen thuộc giữa chốn Sài thành xô bồ đẩy đưa, mặc dù con bé chưa bao giờ đến nơi quê hắn này. Hắn muốn hai chốn bình yên của hắn được gặp nhau. Hắn muốn con bé cũng được biết đến sự thanh thản mà hắn từng có.

Trên đường đi, con bé và hắn cũng vẫn tía lia về đủ thứ chuyện: hồi nãy cái đèo nó đáng sợ ra sao, nhà hắn đẹp như thế nào, các anh chị ngày hôm nay vui cực, ba mẹ hắn dễ mến quá đi... Hắn cứ ngờ ngợ, rõ ràng là ban nãy thấy con bé rất mệt, sao giờ cứ nói luôn miệng làm chi. Hắn chỉ cần con bé đi chung với hắn thôi. Im lặng hay sinh động gì, hắn cũng thích hết, đâu cần phải...

- Giữ sức đi mày - Hắn đưa tay gõ đầu con bé - Lát leo lên đồi cũng hơi mệt đó.

- Gì, còn leo đồi nữa hả? - Hắn thoáng thấy nét mệt mỏi xuất hiện, nhưng ngay sau đó con bé lại làm bộ mặt bi kịch, rồi lườm hắn tóe lửa. Hắn cười xòa, con bé dễ thương ghê.


- - -


- Nè, đẹp khô...

Tới nơi, hắn quay lại nhìn con bé và phải bỏ dở câu nói của mình. Con bé đang đứng sau lưng hắn, miệng hơi mở, người cứ chầm chậm xoay vòng tròn, mắt mở thật to như muốn gom hết trời đất này vào tâm trí. Hắn mỉm cười, đưa tay gãi đầu theo thói quen. Hắn hiểu. Có những cảm nhận không nhất thiết phải được nói thành lời.

- Nè, mày qua đây - Hắn đưa tay ngoắc, kéo con bé ra khỏi sự trầm trồ của bản thân.

Con bé chạy lại, nhìn ra phía trước mặt hai đứa, rồi quay đầu nhìn hắn thắc mắc. Hắn nói tiếp:

- Mỗi lần mệt mỏi quá, tao hay ra chỗ này gào cho thiệt to lên, chửi bới gì đó cũng rống ra đây hết. Nghe chuối quá ha? Nhưng mà hiệu quả đối với tao lắm đó.

- Ừ đúng rồi mày, gào lên xong thấy sảng khoái lắm - Con bé cười tươi - Ở Sài Gòn làm gì có chỗ để gào đâu, ra giữa đồng không mông quạnh mà gào, coi chừng người ta tưởng là con điên đi lạc. Nói nhỏ mày nghe, mỗi lần cần xả, tao hay tới mấy công viên giải trí chơi tàu lượn siêu tốc ý, gào cho đã mà không mang tiếng. Thấy tao thông minh không, hehe ~

Hắn phụt cười. Ừ, công nhận thông minh thiệt. Đâu quan trọng hình thức, quan trọng là tìm được cách giải phóng tâm trạng mà.

Ngày hôm ấy, hắn nói rất nhiều, gào cũng nhiều. Cả sườn đồi xanh rì cứ văng vẳng mấy câu nhảm nhí như "Con muỗi khốn nạn, cắn cái kiểu gì mà ngứa bỏ m*!!!!!" hay "Phắc diu điểm cuối kỳ!!!!!" của hắn, đi kèm luôn là tiếng cười lảnh lót, giòn giã vang vọng của con bé...


Nhưng phải đến tận lúc hai đứa đã an vị ở nhà hắn, hắn mới nhận ra là con bé chẳng gào thét gì lần nào cả.



- - -



Sáng hôm ấy, hắn bị tiếng mở cửa của con bé đánh thức. Khuya trước đó hắn ham hố chơi game để rồi bụng đói cồn cào, đành phải bò xuống lục tủ lạnh kiếm chút gì để ăn, xong rồi lười quá nằm luôn trên salon mà ngủ. Đôi tai tuổi Tuất của hắn khiến tiếng mở cửa khẽ khàng của con bé trở nên đủ to để dựng hắn dậy. Con bé vừa khuất, hắn đứng lên thay quần áo rồi cũng chạy ra, mà con bé đi đâu mất hút rồi. Thiệt tình, hắn không biết con bé có thói quen tản bộ, mà cũng không biết là lại tản bộ nhanh tới vậy.

Hắn đứng lặng một chút, nghĩ về những nơi con bé có thể đến trong địa danh xa lạ với con bé này, và quyết định hướng đến đỉnh đồi nọ.

Lúc ấy, hắn không hề hay biết rằng những gì hắn sắp được tận mắt thấy sẽ hằn sâu trong trí nhớ hắn thiệt lâu, thiệt rõ ràng và thiệt đau...


- - -


Hai tay đút túi quần, hắn thủng thỉnh đi tới đỉnh đồi. Hắn đã dự định là có tìm thấy con bé hay không cũng được, coi như đi tản bộ đi, ấy vậy mà lúc gần tới nơi thì hắn lại nghe giọng con bé nhỏ nhẹ.

- Vâng, rồi có sao không ạ...? Dạ....

Hắn tới gần hơn để nhìn, à, con bé đang nghe điện thoại. Đầu con bé cúi gằm, hắn không nhìn thấy được gương mặt ẩn sau mái tóc ngắn cũn lòa xòa kia. Hắn cứ đứng tựa gốc cây tiếp tục nhìn, định bụng để con bé nghe điện thoại xong rồi hắn ra chào.

Cuối cùng thì cuộc điện thoại cũng chấm dứt. Hắn đang định bước ra, thì bỗng thấy con bé đưa hai tay vòng lên tự ôm lấy bản thân, người run rẩy. Hắn sững sờ, nhìn vào gương mặt vẫn đang cúi sụp. Con bé đưa bàn tay run run đang cầm điện thoại ra trước mặt, như thể muốn quẳng nó đi.

Rồi con bé ngẩng đầu lên.

Và hắn thề, hắn chưa bao giờ nhìn thấy một ánh mắt như thế bao giờ. Nó làm ruột gan hắn quặn lại, tim nhói lên nhức nhối.

Con bé bặm chặt môi, mắt cứ đau và tay cứ run như thế.

Được một lúc, nó nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu

và rụt tay về,

bỏ điện thoại vào túi quần.

Hắn sững sờ nhìn cách con bé hướng mắt về phía trước xa xăm, lòng thầm nhủ, "Hét đi, hét to lên đi. Đừng dồn nén như thế nữa, hét lên đi..."

Hắn biết, con bé đang muốn hét thật to, hay chí ít là làm chuyện gì đó thật mãnh liệt, thật điên cuồng, có vậy mới gỡ được cái cảm xúc mạnh mẽ chỉ chực trào ra trong mắt nó.

Hắn biết. Hắn chờ.


Con bé hít một hơi thật sâu, run rẩy và ngắt quãng.

Mắt nhắm chặt.

Người vẫn thật run.

Khuôn miệng dần mở.

Một tiếng "A..." yếu ớt thoát ra.

Người con bé như giật nhẹ một cái, âm thanh đứt đôi.



Con bé hít vào thêm một hơi nữa.

Lần này, hay bàn tay đã nắm chặt thành đấm.

Gồng mình.

Mở miệng lần nữa.



Kết quả vẫn là tiếng "A..." bóp nghẹt.

Miệng vẫn hé mở.



Hắn tê liệt nhìn con bé hét tiếng hét lặng câm.

Không phải không có tiếng động, mà là không thể thoát ra.



Tiếng hét giờ đã thành tiếng nấc.

Mắt con bé đẫm lệ, dần rơi xuống thành những hàng trong suốt.



Đây là lần đầu tiên trong đời, hắn thấy con bé khóc.

Cũng là lần đầu tiên trong đời, hắn cảm nhận được sự sụp đổ, vỡ toang của một con người, khi con bé bưng mặt ngồi thụp xuống, đầu gối áp ngực, hai tay ôm lấy mình thật chặt.

Vỡ vụn.

Tung tóe.



Nấc một cái, người run rẩy mạnh hơn một nhịp.

Tiếng khóc nhỏ xíu, tắc nghẽn giữa đồi núi rộng lớn, bao dung.



Hắn cảm thấy như thời gian đã biến mất. Bản thân hắn cũng như đã biến mất.

Hắn đang nhìn thấy người con gái hắn cho là mạnh mẽ nhất, vô tư nhất, tài năng nhất, hoàn hảo nhất

tan vỡ chỉ trong vài phút của cuộc đời.

Người con gái đang vòng tay tự ôm lấy mình kia, đang tự khóc cho bản thân nghe kia

Hắn đã từng hoang tưởng, rằng con bé tin cậy hắn hoàn toàn, gặp vấn đề gì cũng nói cho hắn nghe. Hắn tự hào, rằng chỗ con bé tìm đến khi gặp khó khăn là hắn. Thậm chí đôi lúc hắn còn ích kỷ mà trộm lo sợ, lỡ sau này con bé phụ thuộc vào hắn thật, không biết có phiền hà lắm không.



Nhưng những gì hắn đang thấy trước mắt bỗng làm hắn thấy bản thân hèn mọn quá.

Những gì con bé nhờ cậy hắn, xem ra đều là vặt vãnh.

Những nụ cười con bé dành cho hắn, đã được dọn sạch khỏi nỗi lòng thật sự.



Vì không có nỗi đau nào mà hắn tưởng tượng ra có thể làm cho một người không còn khả năng khó cthành tiếng.

Không phản xạ xã giao nào mà hắn tưởng tượng ra có thể chặn lại tiếng thét tuyệt vọng của một người, ý muốn của một người.



Hắn thấy tận mắt rồi, nhưng vẫn không thế tin.

Bỗng nhiên hắn phải tự hỏi, Trước giờ hắn đã ở đâu? Từ trước tới giờ, con bé đã ở đâu?


- - -



No comments:

Post a Comment