Sunday 10 November 2013

"Vớ vẩn"

"Không có kiểu yêu nào vớ vẩn bằng yêu xa."

Tất nhiên, nhìn câu này, mình đã chửi ngay trong lòng là "Đồ nông cạn."

Ừ, đối với một đứa cua gái tính theo ngày, dẫn gái lên giường tính theo tuần, và tình cảm tính theo cái tôi to chà bá của bản thân, thì làm thế sao mà hiểu được hai chữ "yêu xa"?

Chưa nhìn thấy những đứa bạn, đứa nhỏ, người anh, người chị hằng ngày vui vẻ hớn hở, vậy mà mỗi lúc không kịp chặn lòng mà nghĩ về người yêu đang ở phương trời nào đó ngoài kia, mắt lại buồn đến cực hạn, buồn đến mức khiến tim mình như bị lây cơn đau vậy, khẽ nhói lên một cái...

Có thể tình yêu đó mang mùi mây khói, thật mờ và thật nhẹ. Nhưng ai bảo, ai trên cái cuộc đời này dám bảo, đó không phải là tình yêu thật sự?

Mây khói thì nhìn từ đâu cũng vậy, cũng chập chờn miên man. Quan trọng là đi xuyên qua làn sương khói ấy có cái gì: có đất khô cằn cỗi, biển hồ sâu thẳm, hay thậm chí một thảm cỏ ngát hương?

Đứng ngoài mà nhìn vào, thì chỉ có biết được màn sương đó thôi. Và như thế thì đừng có mạnh miệng phán bậy. Bạn không cảm nhận được ý nghĩa của nó không có nghĩa là nó vớ vẩn, chuyện ấy chỉ mang nghĩa là bạn thiếu hiểu biết thôi, kiểu ếch ngồi đáy giếng, nghe tiếng thị phi vọng vào bộ óc nông cạn của bạn vậy.

Bạn chưa thấy một cặp yêu xa, một năm chỉ gặp nhau được có một lần - một tuần, mà hai đứa ấy cứ bám riết với nhau mãi. Ôm, cõng, tựa vào lòng. Thậm chí không cần đi chơi xa, không cần lãng mạn ngọt lịm, chỉ cần cảm nhận được hơi ấm của nhau, nhịp đập của nhau, chỉ nhiêu đó thôi mà có kịp được đâu.

Yêu xa trong thời đại công nghệ thông tin rực rỡ thế này, thì cái thiếu nhất chỉ còn là hơi ấm mà thôi.


- - -


Để ngủ dậy rồi viết tiếp.

Đại khái là muốn chửi cái sự ngu dốt và ra vẻ ta đây của một cá nhân mà thôi.

Hermione từng nói tình cảm của Ron chỉ bé như cái muỗng trà. Còn đối với cá nhân này, mình nghĩ tới cái muỗng trà thì chắc cũng được, nhưng tất cả cái muỗng trà đó là chỉ dành cho bản thân mà thôi. Còn sự dốt nát và tính tự cao tự đại thì chắc phải đong bằng vại, bằng thau may ra mới đủ.

Thực xin lỗi, nhưng bạn chắc chắn sẽ không là bạn ĐH của mình, vì giờ mình đã có thể khẳng định chắc chắn là ở cạnh bạn cũng chẳng an toàn hơn được chút nào, chẳng nhờ cậy bạn được chút nào hết. Bạn thích thì bạn mới ngỏ ý giúp thôi, và sau đó là tự sướng rằng ta đây tốt bụng lắm.

Khinh vào mặt.

Lúc trước kể rằng mình thân với chị đó thế nào, để rồi khi chị ấy gặp khó khăn cần giúp đỡ, bạn phủi tay cái vèo với lý do "không rảnh". Xin lỗi nghen, nhưng mình là một trong những đứa hiểu rõ cái sự "không rảnh" của bạn nhất đó. Những nỗ lực biện mình của bạn sẽ làm mình khinh thường, vậy nên mình chẳng đả động gì tới bạn cả.

Trên đời này, bạn chỉ nghe lời bản thân thôi.

Mà cái muỗng trà của bạn thì không đủ cho mình tin tưởng.

Vậy nên, tạm biệt nhé, một tình bạn gãy đôi.

No comments:

Post a Comment