Thursday 19 April 2018

Chuyện nuôi mèo ~ Phần 1/vô cực +

Chuyện thứ nhất

Hôm nay, 18/04/2018, bạn chẻ Khoang chính thức làm mình cáu vì đã cạy hư mất nút V trên bàn phím laptop thân thương của mình.



Thà chỉ cạy ra thì thôi chớ, đằng này lại còn cào rách luôn miếng cao su ấn nút, làm mình điên người lấy tay phét cho 2 cái vào đít.

Lại còn sợ bả không biết bả sai chỗ nào, còn phải lôi cái laptop ra trước gầm giường, cuộn cuốn sách mỏng lại mà quất bốp bốp xuống sàn.

Đúng là chảnh mèo, thái độ láo không chịu được. Ấy vậy là bà Khoang nhà mình đã thuộc dạng ngoan rồi đó.

Yêu thương một con mòe còn không xong thì mai này còn biết yêu thương được ai.

Nhỉ.

*Lúc đang tức giận ai thì ráng tịnh tâm nghĩ lại về những cái tốt của người ta, vậy nên sẽ ráng nghĩ thêm 4 câu chuyện khác bù vào khúc mở đầu xịt khói này.



Chuyện thứ hai

Thật ra bà Khoang nhà mình rất ngoan.

La biết nghe, bỏ xuống ổ vài lần biết hiểu ý mà không đòi bò lên nữa. Chỉ là còn chưa biết đâu là đúng đâu là sai, quây loạn hết cả lên. Mấy hôm nay còn lôi thú bông, hộp hiếc dây nhợ rải khắp phòng, làm con sen đây thật mệt mỏi.

Nhưng làm sai biết xin lỗi, chạy ra dụi dụi lấy lòng chờ mình hết giận. Đi vệ sinh cũng đúng chỗ, dù vẫn làm vương cát ra sàn, nhưng không bao giờ đi bậy, đi vãi, nết rất ngoan.

Tới "mùa", người chủ vô tâm này chưa kịp cho đi triệt sản, làm cả ngày em cứ ư ử meo meo khó chịu thấy thương (dù cũng khó chịu gần chết). Nhưng chị ôm vào là yên ngay, thậm chí còn ngủ được một chút.

Mèo nhà người ta, tối "mùa" cũng giống phụ nữ mang thai, cau có quạu quọ tính nết thất thường, thậm chí còn bạo lực hơn. Nhưng em thì không. Dù có phiền hà thêm một chút, nhưng em vẫn đòi yêu thương bằng một phong cách rất "bánh bèo", muốn ghét cũng khó.

Ấy là còn chưa kể, em nhà mình muốn xoa đâu thì xoa, vuốt đâu thì vuốt, không nề hà chi cả. Chỉ cần gãi cho em vui là được rồi.

Nhiều lúc thương đến độ chỉ muốn đè ra hun cái chóc. Mà nhiều khi cũng hun thiệt, haha.

*Hình minh họa: bình thường ẻm chả bao giờ rờ đến cái ổ mẹ cất công xách về này, chỉ là mỗi lần mình đuổi ẻm ra khỏi giường thì thảy ẻm vào đây cho ẻm có nhận thức rằng "Đây là chỗ của mình". Vậy mà hôm nay lỡ can tội nặng (cạy phím), và ẻm như vầy:


Ai nói ẻm ngu ngơ tau vặt răng ngay. Khôn thấy tía má luôn ấy.



Chuyện thứ ba

Em Khoang nhà mình có cái tật cũng đáng yêu, đó là cứ ngủ say thì em sẽ le lưỡi, haha.

Cái lưỡi hồng hồng mà nhám kinh dị, ngủ say là le ra một xíu, miệng chẹp chẹp, chân động đây, thở im ru, cưng lắm.

Mà ngủ cũng như heo, bình thường bên ngoài chỉ cần cái máy lạnh nó "cạch" một phát khe khẽ thôi là đã dựng hết tai lên rồi, đằng này ba mẹ lên phòng đi ngủ khua dép loẹt xoẹt mà ẻm vẫn phè phè. Thương lắm.





Chuyện thứ tư

Ẻm cũng có một đặc điểm nữa là thích dựa hơi người. Có mình ôm, ẻm bình tĩnh ngay, thậm chí ve vuốt một hồi xung quanh yên tĩnh là ngủ luôn.

Ẻm cũng tin người lắm. Một khi đã tin rồi, mình làm gì ẻm cũng đứng dòm, mình bế xốc lên hay lao bịch bịch tới, ẻm cũng chỉ tròn mắt lên kiểu WTF chứ không bỏ chạy. Tin mình nhiều lắm. Còn đối với những người khác trong nhà thì, haiz, chả tin ai hết.

Tối giờ này rồi (1 tháng hơn) mà vẫn không dám ra khỏi phòng mình, thiệt chứ nếu không có mình ở nhà thường xuyên, coi chừng trầm cmn cảm.





Chuyện thứ năm

Tui làm cho cô biết bao nhiêu cái ổ, công sức của bao người, ấy vậy mà cô chỉ thích nằm trên cái bao nylon ngủ ngon lành? Hay quá ha? -___-



Cô lại còn cào nát ghế tui ngồi học bài, hất bể chai dầu thơm bạn Mẽo tặng, quậy um sùm làm tui không ngủ nổi suốt mấy đêm.

Vậy mà nhìn tướng cô trông tui trở về phòng, dõi theo tui lúc tui khua chổi quét nhà, nheo mắt dụi đầu vô tay tui lấy lòng, tui lại cảm thấy bất lực một cách sâu sắc.

Mèo ơi là mèo ~


No comments:

Post a Comment