Tuesday 24 April 2018

Đừng quay lại, làm ơn

Hôm qua gặp lại bạn, ngồi cạnh bạn.

Những năm qua tôi đẩy bạn đi, không quan tâm không đoái hoài, phần lớn chẳng phải vì bạn đâu. Người có tệ đến đâu, tôi vẫn giữ quan hệ được, không kì thị không nề hà chi hết.

Vấn đề quan trọng ở đây là, bạn rất tệ, và tôi lại thích bạn.

Tôi biết, tôi cứ bị cuốn hút bởi những người thật tệ. Nhưng tôi vẫn cố gắng tự bóp chết trái tim mình, tránh xa các người ra. Khi tôi đã sa lầy, tôi hiểu bản thân tôi và dư sức đoan chắc rằng, tôi sẽ lại ngã ào vào bạn thôi. Vào cái đoạn tình cảm đẹp đẽ mà tôi tưởng tượng ra. Vào dòng cuốn mà quả tim tôi tạo nên hòng bịt miệng lý trí.

Tôi biết chuyện đó sẽ xảy ra. Tôi biết tôi sẽ tha thứ tất cả và chấp nhận tất cả, vừa đui mù vừa ngu xuẩn. Nhưng tôi vẫn sẽ làm, vẫn sẽ đi theo bạn.

Mà như vậy thì đời tôi quá thảm rồi.

Nhiều lúc tôi nghĩ chớ, trong người tôi cứ như thể lúc nào cũng tồn tại một nút "tự huỷ hoại" bị kẹt ở nấc "Mở", phải liên tục lấy tay đè xuống nấc "Tắt" thì mới sống yên lành được. 

Tức là, tôi cứ phải liên tục dằn lòng xuống để không chơi ngu.

...

Bạn khéo léo, bạn dịu dàng. Bạn quan tâm, tinh tế. Giọng bạn hay, mặt bạn đẹp. Răng bạn khểnh, bạn cười thật chân thành.

Nhưng bạn thích đùa giỡn, chẳng mong rõ ràng. Bạn tham vọng, chuyện gì cũng có kế hoạch trước sau. Bạn quảng giao, nhiệt tình đến mức khiến tôi sợ hãi. Bạn nhẫn tâm, như thể bạn chưa thực sự yêu ai.

Bạn lưu luyến, tôi cũng vấn vương. Hai đứa mình tâm sự cũng vẫn còn hợp lắm. Cái kiểu hợp rơ đặc biệt khiến lòng sợ hãi không biết đến bao giờ mới tìm thấy được lần nữa.

Nhưng với người như bạn, chuyện chẳng bao giờ rõ ràng được. Tôi đã quá thấm thía rồi, tim đã quặn đau không biết đến bao nhiêu lần rồi.

Tôi hiểu, bạn cũng chỉ là người bình thường, có hỉ nộ ái ố, có lúc biết mình đang làm gì, có lúc không. Bạn có cảm xúc, bạn cũng có sự chân thành của bạn.

Chỉ là, cái cảm giác bất an, bị kiểm soát, bị đùa giỡn, bọn chúng khiến tình yêu không còn là đủ, không thể nào trở thành cái hạnh phúc mà tôi muốn cho cuộc đời mình.

Tôi thích bạn, nhưng tôi không tin bạn. Đã, đang, và sẽ, không tin bạn.

Vậy thì làm bến bờ cho nhau cái kiểu gì.

Tôi xin lỗi. Thực sự rất, rất, rất, xin lỗi.

...

Tại sao nhỉ,

Tôi lại cứ phải lòng những người thật tệ.

...

Rải rác khắp cuộc đời, tôi cứ phải tự tay chôn sống những đoạn tình cảm của mình đi,

Cho chúng chết hẳn đi,

Đừng dằn vặt tôi nữa.

No comments:

Post a Comment