“Cô ấy đến nghe concert của tôi”
Được sống lại hồi ức thanh xuân đâu phải chuyện dễ dàng, ấy vậy mà mình đã được "sống lại" đến hai lần, chạm về những rung động riêng tư nhất, trong lành nhất từ thuở nào đó thật xưa.
Hôm qua, mình rưng rưng nhất là lúc anh nói về cơn bão. Mình biết mình đi concert vào thời điểm này là gây tranh cãi lắm chứ, bỏ chuyến từ thiện Trung thu thì áy náy lắm chứ. Nhưng mình vẫn lì lợm chọn anh, cố ý tự tắt đi những tiếng nói khác, những suy nghĩ khác quanh quẩn trong đầu, gắng sức không để ý đến chúng nữa. Vậy mà lúc anh nhắc đến, bao nhiêu tủi thân, bao nhiêu mâu thuẫn cứ thế mà tuôn ra khóe mắt.
Anh thực sự không thể hiểu được việc donate của anh đã giúp em như thế nào. Hành động ấy đâu đó lấp đầy sự hổ thẹn trong em, và an ủi nó bằng một chút dịu dàng, một chút tự hào, pha với một chút vững tin vì mình đã yêu thương đúng người. Em không thể tưởng tượng được rằng anh có thể tinh tế đến vậy. Hoặc cũng chỉ đơn giản là anh thương và muốn chia sẻ một chút với những fan miền Bắc – những người rất có thể đã có mặt ở lần fancon trước, nhưng hôm nay lại không thể tham dự. Dù sao đi chăng nữa, em vẫn cảm thấy yên lòng thêm rất nhiều vì lựa chọn của mình, cảm ơn anh.
Hình ảnh mà em đã chụp lại vào đầu để nhớ mãi không quên đó là lúc anh đu rào ở bên phải em, chỉ cách nhau chưa tới 2 mét. Anh rướn thật cao lên rào, tay cầm lồng đèn Trung thu, ánh sáng sân khấu chiếu rọi anh bừng sáng từ phía sau, còn nụ cười anh thì tỏa sáng ấm hết cả lòng em. Hình ảnh ấy đẹp đến thiêng liêng đối với em, em nghĩ não mình có thể lưu giữ được nó rất rất rất lâu.
“她努力不让自己看来很累
岁月在听我们唱无怨无悔”
“Cô ấy cố gắng không để mình trông mệt mỏi
Thời gian lắng nghe chúng ta hát, không oán trách, không hối hận”
Có lẽ đây là lần đầu tiên mình trích dẫn bài hát này ở đoạn này.
Mình vốn cũng là một đứa khô khốc, viết được đoạn trên kia cũng đã là dốc hết ruột gan, dồn hết những cảm xúc của hai ngày nay vào rồi. Cũng không còn trẻ gì nữa, đi concert chỉ lo lộ quầng thâm đen thùi, thiếu gì cũng được, nhưng không được thiếu che khuyết điểm ;( Bao lâu nay thì cũng là fan OT5, không bias anh, cũng chẳng bias ai. Đu các anh thì một nửa vì nghe nhạc, một nửa vì con người.
Nói lòng vòng một hồi thì ý mình là cũng tự thấy mình chưa đủ yêu thương và quan tâm đến anh để có thể xem là hiểu anh. Thiệt sự là mình không hiểu. Nhưng mình biết một điều: anh vui khi gặp chúng mình là thật. Cái niềm vui trong veo, sung sướng ấy không thể giấu được. Ánh mắt, mồ hôi, sự hết mình của từng động tác, từng nốt nhạc là không thể che giấu được, và tất cả đều thể hiện là anh thương chúng mình rất nhiều.
Mình tìm lại được rung động thanh xuân khi đến với anh, và mình nghĩ ràng anh cũng đã tìm được một thứ gì đó đã đánh mất trong tụi mình. Mình (tạm) tin là như thế.
Em dùng tất cả những gì em có, ở thời điểm con đường của chúng ta giao thoa, để đón chào anh đến với đất nước của em. Thời gian lắng nghe chúng ta hát, không oán trách, không hối hận.
Cảm ơn anh, thật nhiều.