Monday 16 September 2024

15.09.2024

"她來聽我的演唱會"
“Cô ấy đến nghe concert của tôi”



Năm 30 tuổi, mình được gặp anh hai lần rồi.


Được sống lại hồi ức thanh xuân đâu phải chuyện dễ dàng, ấy vậy mà mình đã được "sống lại" đến hai lần, chạm về những rung động riêng tư nhất, trong lành nhất từ thuở nào đó thật xưa.

Hôm qua, mình rưng rưng nhất là lúc anh nói về cơn bão. Mình biết mình đi concert vào thời điểm này là gây tranh cãi lắm chứ, bỏ chuyến từ thiện Trung thu thì áy náy lắm chứ. Nhưng mình vẫn lì lợm chọn anh, cố ý tự tắt đi những tiếng nói khác, những suy nghĩ khác quanh quẩn trong đầu, gắng sức không để ý đến chúng nữa. Vậy mà lúc anh nhắc đến, bao nhiêu tủi thân, bao nhiêu mâu thuẫn cứ thế mà tuôn ra khóe mắt.

Anh thực sự không thể hiểu được việc donate của anh đã giúp em như thế nào. Hành động ấy đâu đó lấp đầy sự hổ thẹn trong em, và an ủi nó bằng một chút dịu dàng, một chút tự hào, pha với một chút vững tin vì mình đã yêu thương đúng người. Em không thể tưởng tượng được rằng anh có thể tinh tế đến vậy. Hoặc cũng chỉ đơn giản là anh thương và muốn chia sẻ một chút với những fan miền Bắc – những người rất có thể đã có mặt ở lần fancon trước, nhưng hôm nay lại không thể tham dự. Dù sao đi chăng nữa, em vẫn cảm thấy yên lòng thêm rất nhiều vì lựa chọn của mình, cảm ơn anh.

Hình ảnh mà em đã chụp lại vào đầu để nhớ mãi không quên đó là lúc anh đu rào ở bên phải em, chỉ cách nhau chưa tới 2 mét. Anh rướn thật cao lên rào, tay cầm lồng đèn Trung thu, ánh sáng sân khấu chiếu rọi anh bừng sáng từ phía sau, còn nụ cười anh thì tỏa sáng ấm hết cả lòng em. Hình ảnh ấy đẹp đến thiêng liêng đối với em, em nghĩ não mình có thể lưu giữ được nó rất rất rất lâu.


“她努力不让自己看来很累
岁月在听我们唱无怨无悔”


“Cô ấy cố gắng không để mình trông mệt mỏi
Thời gian lắng nghe chúng ta hát, không oán trách, không hối hận”


Có lẽ đây là lần đầu tiên mình trích dẫn bài hát này ở đoạn này.

Mình vốn cũng là một đứa khô khốc, viết được đoạn trên kia cũng đã là dốc hết ruột gan, dồn hết những cảm xúc của hai ngày nay vào rồi. Cũng không còn trẻ gì nữa, đi concert chỉ lo lộ quầng thâm đen thùi, thiếu gì cũng được, nhưng không được thiếu che khuyết điểm ;( Bao lâu nay thì cũng là fan OT5, không bias anh, cũng chẳng bias ai. Đu các anh thì một nửa vì nghe nhạc, một nửa vì con người.

Nói lòng vòng một hồi thì ý mình là cũng tự thấy mình chưa đủ yêu thương và quan tâm đến anh để có thể xem là hiểu anh. Thiệt sự là mình không hiểu. Nhưng mình biết một điều: anh vui khi gặp chúng mình là thật. Cái niềm vui trong veo, sung sướng ấy không thể giấu được. Ánh mắt, mồ hôi, sự hết mình của từng động tác, từng nốt nhạc là không thể che giấu được, và tất cả đều thể hiện là anh thương chúng mình rất nhiều.

Mình tìm lại được rung động thanh xuân khi đến với anh, và mình nghĩ ràng anh cũng đã tìm được một thứ gì đó đã đánh mất trong tụi mình. Mình (tạm) tin là như thế.

Em dùng tất cả những gì em có, ở thời điểm con đường của chúng ta giao thoa, để đón chào anh đến với đất nước của em. Thời gian lắng nghe chúng ta hát, không oán trách, không hối hận.


Cảm ơn anh, thật nhiều.

Saturday 13 July 2024

13.07.2024

Lâu lắm rồi mới quay về đây.

Cảm giác ngồi trong chiếc blog này vẫn rất kỳ diệu, rất yên bình dù chỉ có một mình. Như thể mình vẫn là một đứa nhỏ ngồi trong một không gian không có ánh sáng, trống rỗng mà nhẹ nhàng. Mình chỉ cần ngồi như vậy thôi, lơ lửng, không ai phán xét, không có cặp mắt nào quan sát từng bước chân mình đi, từng nhịp mình thở cả.

Dạo này cũng khá ổn, sắp tròn tuổi 30 rồi. Tâm tình thì vẫn hôm trồi hôm sụt, nhưng vài năm gần đây thì đã nhận thức rõ chu kỳ hormone hơn, nên dù bực vẫn bực, dù buồn vẫn buồn, nhưng ít nhất mình biết nó đến từ đâu, và dang tay đón nhận những xáo trộn ấy.

Công việc thì vẫn ổn. Lúc trước mình chỉ hy vọng số lương bằng số tuổi thôi là đã may mắn lắm rồi, không ngờ đến hôm nay mình còn được hưởng sự may mắn còn hơn như thế. Lương ổn, môi trường đủ lành mạnh để mình dành thời gian cho bản thân, dù vẫn có những lúc khiến mình thực sự hoài nghi năng lực của bản thân liệu đã xứng đáng với những đãi ngộ này chưa, nhưng có vẻ mọi người xung quanh cũng đang sống trong một vòng mơ hồ giống như vậy.

Tình cảm thì cũng cứ bình bình vậy thôi. Mình cũng thầm ngạc nhiên là quen nhau đã 6 năm rồi mà anh ấy vẫn chưa đả động đến chuyện cưới xin, mà mình cũng cù chây chưa hỏi. Chủ yếu cũng là mình lười không muốn thay đổi, kiểu quen lâu quá nên lười cưới ấy. Với lại mình tách ra ở riêng thì chắc mẹ và mèo ở nhà buồn lắm, mình chưa có cách giải quyết nên cứ dùng dằng duy trì vậy thôi.

Trải nghiệm cũng không thiếu hụt gì, vẫn có thể tự đi những nơi mới, gặp được những người tốt, thấy được thêm nhiều gương mặt hùng vĩ của thiên nhiên. Càng đi thì quyết định dưỡng già ở thôn quê càng trở nên mạnh mẽ, mình thực sự không muốn chôn chân cả đời ở chốn thành thị, nó không mang lại cho mình niềm vui. Chắc vì mình không có nhu cầu xã giao, không thiết tha gìn giữ các mối quan hệ, cũng không ham mê các tòa nhà cao cao lấp lánh kia. Mình chỉ cần rừng cây, tiếng thác, tiếng biển để mình được hít thở khí lành, đọc sách tu dưỡng đầu óc để đỡ bị cuốn theo xu hướng nhanh-bổ-rẻ tràn lan.

Nhưng mà cũng ước thế thôi, chứ để thực hiện được thì là một kế hoạch rất rất rất dài mà mình chưa đủ tịnh tâm để thực sự nghĩ đến.

Hôm nay lúc gõ những dòng chữ này là lúc mình mới đi Indonesia về được 3 ngày, còn lâng lâng lắm. Công việc còn bộn bề, việc nhà cũng không thua gì, cả về sức khỏe lẫn tiền bạc. Nhưng chắc hẳn "bộn bề" là không thể tránh khi làm người lớn, ha. Cuộc sống chẳng bao giờ nằm trong tầm kiểm soát của mình hết. Mình chỉ cố gắng trân trọng từng phút giây được sống thôi.

Dạo này cũng thi thoảng bị panic attack, cảm thấy quá nhiều thứ, quá nhiều cảm xúc ập vào cùng một lúc. Những lúc ấy mình hay áp dụng phương pháp tập trung vào những nhận thức giản đơn nhất: mình còn tay, còn chân, còn mắt để nhìn, còn lưng không đau, còn bụng vẫn khỏe. Chân mình đang đặt trên mặt đất, nền xe, tay mình đang cầm tay lái, chạm vào sàn gạch. Hít, thở, những thứ cơ bản nhất vẫn còn ở đây. Thế là cơn panic attack sẽ chầm chậm lắng xuống. Thực sự rất hiệu quả luôn.

Ngay tại lúc này, mình đang nhè nhẹ cảm thấy laptop rò điện, ngửi thấy mùi cá mẹ kho, hít thở không khí sạch sẽ, có chiếc máy Coway đang chăm chỉ hút bụi, nhá đèn trước mặt. Anh đang dọn nhà ở đầu bên kia, vẫn xem hình film mình gửi. Mẹ vẫn đang lướt Facebook cập nhật tin tức mới mỗi ngày. Tụi mình vẫn có mái nhà trên đầu, có quạt thổi man mát, có điện đóm wifi để sinh hoạt. Thực sự rất đủ đầy rồi.

30 tuổi và vẫn tiếp tục học cách trân trọng cuộc sống này.

Friday 13 January 2023

13.01.2023

Bị emotional breakdown trong giờ làm thực sự rất khó khăn. Bao nhiêu người đang chờ, bao nhiêu việc đang đợi. Nhưng mà sợ là sẽ không chịu đựng nổi mà xin về.

Mỗi lần bị thế này là muốn trốn chạy. Muốn đi du lịch một mình. Muốn tìm một nơi để nghĩ cho thông. Mình là ai, mình muốn gì, mình đã làm sai điều gì, hay mình vẫn nhìn nhận đúng mọi chuyện như trước giờ vẫn vậy.

Muốn khóc cho đã. Nhưng trong công ty thì không khóc được.

Chẳng lẽ quen ai cũng phải chìm trong nước mắt sao, cho dù đó là người tốt.

Nhưng mà thực sự cảm thấy là không còn hợp nữa rồi. Mọi thứ cứ gượng gạo. Mình không muốn kể ra thêm một chuyện gì nữa, không muốn mở lòng ra nữa, không muốn nhìn vào mắt nhau nữa.

Bản năng trốn chạy của mình lại nổi lên rồi. Mỗi khi quá đau lòng là từ cơ thể đến tâm trí đều bạo lực kéo mình chạy đi.

Hôm qua bốc trúng lá card 'can đảm'. Và một chữ 'nghĩa'.

Vậy là phải can đảm chia tay mà vẫn giữ nghĩa tình, hay phải can đảm vì chữ nghĩa mà giải quyết vấn đề?

Cán cân đang nghiêng về hướng chia tay. Nhưng chắc sẽ lại vì một khoảnh khắc, một câu nói, một cử chỉ, là cán cân sẽ lại về chỗ cũ.

Lớn tồng ngồng rồi mới hiểu, hai chữ "không hợp" nó phức tạp đến chừng nào.

Viết suốt 2 tiếng, công việc đổ tới, cũng tạm quên đi sự khó chịu này rồi.

Tính ra, breakdown trong giờ làm rất khó chịu, nhưng cũng dễ vượt qua, hen.

Sunday 23 October 2022

Lại là yêu thương

23.10.2022. Đọc lại bài nháp từ 2015, thấy sao mà một câu chuyện buồn cứ lặp đi lặp lại.

Nếu mình không thay đổi, một là tính cách mình, hai là cách mình chọn người yêu, thì chắc chẳng bao giờ thoát khỏi được vòng luẩn quẩn này.

Làm sao bây giờ?

---

16.04.2015
Một bản nháp nằm mãi trong khung gõ văn bản

“…khi một người con trai yêu một người con gái, sẽ cảm thấy cô ấy vừa nhỏ bé, yếu đuối vừa đáng thương, cần quan tâm đến mọi chuyện của cô ấy; khi không yêu một người con gái, liền cảm thấy cô ấy vừa thông minh vừa kiên cường, vốn không cần sự quan tâm của mình.”

{Thời niên thiếu không thể quay lại ấy - Đồng Hoa}


Bỗng dưng thấy sợ thấy hoang mang.

Sợ vì không biết liệu người ta có yêu thương mình như kiểu mình mong muốn hay không.

Hoang mang vì vẫn không biết rằng mình có thật sự yêu người ta hay không.

Người ta khác mình ở những cái rõ ràng nhất. MÌnh bỗng nhận thức rõ ràng rằng mình là đứa ưa tỏ ra mạnh mẽ, ưa nghĩ xa nghĩ rộng, tùy hứng chứ chẳng thể nào gò ép theo kế hoạch. Mình là đứa chỉ quan tâm đến những cái mình cho là "cơ bản", sau khi xác định được tình hình đại khái rồi thì dễ dãi cho qua.

Ừ, chắc từ "đại khái" là đủ bao hàm nghĩa đó.

Bỗng dưng mình thấy người ta thật hẹp chứ không thoáng đãng như mình, người ta hay thay đổi chứ không đâm đầu vào một quyết định như mình. Người ta muốn có người cung phụng, muốn được tham lam hơn một chút, còn mình thì cứ nhẫn nhịn mà nuông chiều người ta thêm một chút.

Nhưng mình sẽ nhẫn nhịn được bao lâu?

Được bao nhiêu, được đến mức nào?

Mình biết mình đang khó chịu bởi những thứ lặt vặt. Mình biết mình đang cố gắng hết ga, hết sức lực có thể cho những hạt sạn này. Mình vẫn luôn đông viên bản thân cố gắng.

Nhưng chẳng hiểu lắm vì sao lòng vẫn không yên. Hay có thể là do xa nhau hơn 2 tuần nó dài quá, cách lòng mất rồi?

Không rõ nữa.

23.10.2022

Saturday 22 October 2022

22.10.2022

Dũng cảm là một phút quyết định điều mình không muốn nhất.

Dũng cảm cũng là tập trung dũng khí sống tiếp sau cái quyết định đó, sau những gì mình đã chọn.

Phần thưởng muôn thuở của dũng cảm chính là sự tự hào về chính mình, là nghị lực để tiếp tục sống cuộc đời mình cho là đúng đắn.

Cho dù sau này có nhận ra sai lầm, có hối hận, có đau thương, thì mình cũng có thể tự an ủi rằng thời điểm đó mình đã dũng cảm hết sức rồi, đã cố gắng rất nhiều rồi, không cần biết người ngoài đánh giá chuyện đó như thế nào.

Mình tự vượt qua được rào cản của mình, vậy là đủ rồi.

---

Một chút tự động viên bản thân sau khi vượt qua sự chán ngán và miễn cưỡng để hẹn người đó gặp mặt định kỳ.

Em mình cứ hỏi, Tại sao chị cứ phải đi gặp ông ấy. 

Mình chẳng có câu trả lời nào cả. 

Đúng ra phải có. Đúng ra mình phải diễn đạt được lý do lý trấu cho chuyện này một cách rõ ràng rành mạch, như mình vẫn luôn làm, luôn dạy.

Nhưng mà
làm không được
thực sự không được

Mình thực sự không muốn đi, không muốn dính dáng gì tới nữa. Mình không muốn xách con xe của mình đặt cạnh xe người đó. Mình không muốn sống mà lo sợ người đó dõi theo. Mình không muốn người đó có một chút ảo tưởng nào rằng mình vẫn còn tình thương cả.

Nhưng mình phải diễn.

Mình không giải thích được tại sao, nhưng mình phải làm được.

Có thể đây chỉ là cứng đầu không khuất phục. Tôi không đau khổ vì ông nhiều đến độ không thể đối đãi với ông như người xa lạ. Tôi giống ông hơn ông tưởng. Tôi muốn làm trụ cột cho mẹ và em, là người sẵn sàng đối diện với ông và sự kiêu hãnh vô thực của ông nữa.

Tôi sợ chứ, tôi mệt mỏi với cảm giác kiệt sức khi nghĩ về vết thương cũ. Tôi lo rằng diễn xuất của tôi không đủ chuẩn. Tôi sợ bị ông mang gia đình mới đến lợi dụng, tôi sợ bị ông tố cáo, theo dõi. Tôi sợ bị ông đối xử cùng cách thức với những ngày xưa khi bố ông đối xử với ông.

Càng sợ hãi, thì càng phải dũng cảm. Chuyện gặp gỡ ông không có gì sai, vậy nên tôi không việc gì phải tránh né. Chỉ cần vượt qua sự ghét bỏ và sợ hãi của mình, thì tôi vẫn có thể làm được.

Tôi sẽ luôn kiên định trở thành phiên bản mà tôi tự hào nhất.

Và tôi cũng sẽ xử lý được hết những gì cản trở tôi trên con đường sống một cuộc sống chính trực, an lành.

---

Mong ngày mai sớm qua.

Sunday 31 July 2022

31.07.2022

Một ngày cuối tháng Bảy, tự dưng muốn rúc vào cái góc này tự kể lể.

Hôm nay nói chung là khá fail. Đi sửa tai nghe chờ cả tiếng, cuối cùng ở đó test vẫn nghe tốt, về nhà lại không nghe rõ tiếng nữa. Chắc là lại phải quay ra đó thay. Mà chắc lần này mình đi một mình.

Ngồi đợi anh đi chùa cũng hơn 2 tiếng, anh muốn ở lại nghe thêm, mình cũng ừ. Đi ăn tối, lại cái kiểu mình chưa ăn xong đã lo tính tiền, đã đòi đứng lên, mình cũng nuốt không vô nửa cái bánh mì mua sau đó nữa. Đưa ảnh ăn cho hết giùm, hắn lại còn bảo Chờ bà nói câu đó nãy giờ.

Tối về trễ giờ chẳng thấy gọi, mình cũng lo làm bài chẳng buồn kêu, nhưng trong lòng cũng nghĩ chắc là bận bịu việc nhà, dè đâu coi đá banh.

Gọi cho mình thì lo chat với người khác coi quán chay. Rồi chắc lại đi coi chỗ này chỗ kia cho cháu.

Mình cũng ừ, tới giờ ngủ rồi thì cứ đi ngủ đi.

Nói chung là, chẳng biết mai này sống với nhau kiểu gì nữa, khi mà hắn cứ lấn lướt mình từ những cái nhỏ nhặt nhất.

Thể nào lúc cãi nhau thì cũng nổi cơn tam bành, buông lời nặng nhẹ, chẳng bao giờ cho mình đúng đâu. Lúc nào cũng thế.

Lúc buồn nhất mình không khóc. Lúc buồn nhất mình buông xuôi.

Chắc do thời tiết, hai hôm nay mình chẳng làm được gì để vui vẻ cả. Làm gì cũng dang dở. Lúc nào cũng lo âu.

Nói chung qua ngày mưa mới biết ngày nắng đẹp, trải qua ngày tâm trạng tuột dốc như vầy mới biết những ngày khoẻ mạnh đáng trân trọng biết bao.

Mà thôi,

Kệ hết đi.

Monday 22 November 2021

22.11.2021

Yêu một người mệt thực sự.
Lúc thì tê tái hết lòng mề, lúc thì ấm áp ngọt bùi nhũn hết tâm can.
Đúng là ai thương nhiều hơn, người đó khổ.
Hồi đó cứ tự nhủ, phải đầu đội trời chân đạp đất, không bi luỵ, có gì phải nói đó,
Giờ mới thấy thời trẻ trâu ngu ngok tưởng đời dễ ăn...

Sunday 21 November 2021

21.11.2021

 Có người từng nói với mình, làm việc tốt thì cứ im lặng mà làm, đừng khoe ra làm gì. Nhưng mà mình não cá và nhiều lúc cần những điều tốt đẹp le lói dẫn đường, nên mình cất ở đây, để dành cho ngày u ám lấy ra sưởi ấm một chút.

Hôm nay mình ghé mua được hai chiếc bánh sừng bò tặng cho một bà cụ ve chai mệt mỏi ngồi ở vỉa hè. Mình cũng không biết bà có ăn được trứng sữa không, lỡ mua mà bà không thích thì có sao không. Nhưng rồi mình lại nghĩ, có khi bà quen biết đứa con nít nào đó, cầm về cho bé nó ăn thì cũng ngon. Với lại bà cười cảm ơn cũng chân thành lắm. 

Thường mình cũng không quyết định cho đi tắp lự như vậy. Nhưng hôm nay nghĩ đến bà ngoại vừa mất, lại càng chạnh lòng thêm.

Tuổi đấy rồi mà còn chưa được ấm êm vui vầy, còn phải dãi nắng dầm mưa mưu sinh nhặt nhạnh từng miếng carton, chai nhựa, ai mà không hối tiếc đây.

Cố gắng sống thật tốt nào.

Sunday 10 October 2021

09.10.2021

Không có thứ độc nào gây tổn thương cho tâm hồn bằng sự thờ ơ.

Mình đã có kháng thể cho đau khổ, cho cô đơn, cho phản bội, và cả cho hận thù, phẫn nộ.

Nhưng mà, mình vẫn, chưa thể, chống lại sự ăn mòn của thờ ơ.

Mình đau lắm rồi. Mệt nữa. Mình muốn chia tay, muốn chấm dứt cuộc tình 2 năm này.

Có lẽ mình chỉ cố gắng được đến vậy thôi. Mình kiệt sức rồi, cả về thể chất lẫn tinh thần...

Con chó đen lại tìm thấy mình rồi.

Nuốt chửng

Ngoạm lấy

Nhai

Ăn đến trống rỗng

Bỏ lại cái xác không hồn

Chờ thời điểm hồi sinh, chờ mầm mới sinh ra

Một kiếp này, đã phải tái sinh bao nhiêu lần?

Gieo bao nhiêu mầm, dưỡng bao nhiêu thiện, chỉ để ngày mai có thể đứng lên, đi lại, làm việc, nói cười,

Cố gắng cho hết kiếp này,

Đừng để chó đen dại khờ tước đi mất.


Mình chấp nhận sống với chó đen của mình, vì nó là một phần không thể tách rời, nó - là - mình, không phải từ trên trời dưới đất gì ra cả.

Nhưng mình không chấp nhận sống với người xem mình như hàng có sẵn.


"Đó không phải vấn đề của mình"

"Chuyện đó em ấy phải tự giải quyết"


Ừ, em nào dám nói anh nghĩ sai.

Chỉ là em không cần một tình yêu như vậy.

Nếu đó là sự quan tâm anh dành cho em, những thứ mà anh nghĩ là tốt cho em,

Vậy anh cứ giữ cái suy nghĩ đó đi, đừng thay đổi, vì sẽ có người hợp với anh,


Chỉ là,


Không phải em. Không phải em nữa rồi.

Không còn hợp thì chia tay, đơn giản mà, ha.

2 năm quen nhau không biết em khóc đến bao nhiêu lần rồi.

Nếu em thực sự nghĩ cho bản thân,

Thì bỏ đi tình yêu này, dù đau chịu không thấu,

Nhưng tốt cho tâm hồn em hơn.

Khóc nhiều vậy rồi thì lúc chia tay cũng sẽ không quá buồn nữa.

Cứ vậy đi.

Rồi đâu sẽ vào đấy thôi.

Vẫn luôn như vậy mà. Mình vẫn còn sống đây.

Chỉ cần còn sống thôi là tốt lắm rồi.

Monday 9 August 2021

09.08.2021


 Hôm nay có nhiều niềm vui nho nhỏ


Có con điểm đầu tiên của hành trành cày cuốc mới, có những lời động viên đầu tiên, có chút tự tin mới.


Vừa chạy xong lương, không biết ngày mai lúc thực nhận lương sẽ ra sao, nhưng dù gì cũng đã xong một quãng đường nữa.


Vừa nhận thức rõ được một khái niệm mới, "burnout", khi cả đầu óc lẫn cơ thể đều không muốn làm gì nữa. Hiểu rõ khái niệm này, có thể mình sẽ dễ đối mặt với những lần "lên cơn" hơn.


Vẫn có mèo ôm kế bên, thong thả gãi đầu gãi chân gãi lưng, khiến em ấy yên tâm mà ngủ.



Có thời gian chiên thịt ăn cơm, có thời gian nâng cấp nhà hàng game.

Dù sếp vẫn nuốt không trôi, dù mai vẫn còn nhiều việc, dù project dịch 100 trang vẫn chưa đâu vào đâu,

Cũng phải nhớ lấy những niềm vui hôm nay.




Saturday 24 July 2021

Saturday 17 July 2021

17.07.2021

Bị ngải Gong Yoo nhập xong thức trắng đêm cày Marathon hơn 14 tiếng coi lại hết Coffee Prince 🤦🏻‍♀️

Tui buồn tui ghê.

Thursday 15 July 2021

15.07.2021

Chỉ muốn lên xàm một chút là vẫn crush Kim
Shin quá trời ơi 。゚(゚´Д`゚)゚。

Chưa muốn crush ké sang Gong Yoo nhưng mà chắc sắp rồiiiiii 。゚(゚´Д`゚)゚。

Mà nói chứ nhanh quá, chưa gì hết mà đã xem Train to Busan 4 năm rồi. Cái ngày cúp điện ở rạp phim ấy 4 năm rồi. Hai thằng ku ấy giờ cũng có gia đình hết rồi. Kí ức vẫn như ngày hôm qua.

Cảm xúc nhiều quá, muốn ngồi viết truyện ghê. Nhưng mà bận quá, làm sao giờ haha.

Monday 12 July 2021

12.07.2021

Lại đến ngày này rồi.

Bạn ơi, sinh nhật vui vẻ nhé. 

--- 
Lấy sinh nhật bạn làm cái cớ, viết thêm vài dòng lúc tâm trạng đang tốt. 

Hôm nay pha được bình trà sữa siêu ngon,
- 2 bịch trà sữa Myanmar pha sẵn
- 1 túi trà lài Phúc Long
- Sữa đặc Ông Thọ gia giảm độ ngọt

Uống ngon ngất ngây dù uống xong mình say vl say. Đầu óc quay mòng mòng.

Hôm nay order được tôm sú mùa dịch, con nào con nấy to chà bá. Ko dám nói giá cho mẹ luôn, chắc là mình mua trúng loại đắt quá. Nhưng mà nhảy tanh tách, chắc ngon lắm. Mèo à, sắp tới không phải thiếu tôm ăn rồi. Ức gà tao cũng mua rồi đó.

Order thêm một ít cá hồi, lát lấy ngâm tương, ăn với cơm cho đã.

Hôm qua với hôm nay biếng ăn, tối qua chỉ ăn 1 cái bánh bao Family Mart, sáng giờ cũng chỉ có 1 gói phở Vifon chia 2 bữa, cảm thấy no đủ. Uống thêm trà sữa nữa, đặt thêm trân châu rồi, chắc trong tuần này Shopee sẽ giao thôi. 

Từ 2016 đến giờ cứ lưu Goblin ở trong wishlist, hôm qua mới bắt đầu xem. Mình thích thích thích thích thích Kim Shin quá. Thích lắm lắm lắm luôn, lâu lắm rồi mới lại crush một nhân vật như vậy. Kiểu nam chính mình yêu thích nhất. Kiểu con người mình tham lam muốn được làm bạn nhất. Huhu U30 rồi mà còn quắn trai như thuở ban đầu, nhưng mà mê quá sao giờ...

Hôm nay mưa phùn lất phất, xe cấp cứu hú inh ỏi, đường sá như bỏ hoang, hy vọng mọi người chống dịch ổn thoả. Hy vọng rằng nếu bạn cũng ở tuyến đầu, bạn sẽ luôn khoẻ mạnh, luôn được yêu thương, trân trọng. Nếu không thì cũng mong bạn được rảnh rỗi vui vẻ, chắc mấy ngày này cũng ít ai đi làm răng.

Mẹ cầm Kindle theo sang nhà Ngoại rồi, khen Percy Jackson lắm, hy vọng sẽ giúp mẹ có một thế giới để mơ về, để làm sao nhãng bản thân những lúc không vui.

Dây khoai lang ở hồ cá đã vượt rào thành công rồi, đang vắt vẻo đung đưa theo gió, như thể muốn high-five những tên bạn vô hình.

Cá đã ăn, mèo đã ngủ, việc vẫn còn, các vấn đề vẫn còn,

nhưng mình tranh thủ hôm nay sinh nhật bạn, hôm nay mình say trà, hôm nay mình vừa mới chạy xong lương,

trong một khoảnh khắc nào đó, khi những điều tốt đẹp hợp lại, hôm nay mình thấy vui.