Wednesday 6 March 2013

[Fic] Phía bên kia

Fic tham dự game Sun Hill @ Vnsharing kì 19
Hiện tại chỉ post ở đây và VNS, vui lòng không đem đi bất kỳ nơi đâu khác.





 .Phía bên kia.



Are you going to Scarborough Fair?

Này bạn hỡi, có phải đang định đến phiên chợ Scarborough?



Mỗi lần mở mắt thức dậy, tôi hay có thói quen thở phào một cái thật dài. Chỉ vì biết rằng mình vẫn đang sống, và trên đỉnh đầu vẫn là những vòm cây xanh ngát.

Trên chiến trường là thế đấy. Cứ sợ khi thức dậy sẽ phải nhìn thấy những chấn song của ngục tù, hay những căn hầm ẩm thấp của quân địch. Nhiều khi gặp ác mộng, cứ ngỡ mình đã bị bắt làm tù binh rồi bị tra tấn đến ngất đi, để khi thức dậy lại tưởng rằng mình đã được thuyên chuyển sang một trại giam khác.

Bất an. Ám ảnh.

Tôi cầm chiếc khăn nhàu nhĩ đi đến khúc suối ở phía xa, cố gắng di chuyển cho thật nhẹ để các anh em không phải giật mình. Bọn nó đều đã nghe thấy tiếng động mà tỉnh giấc rồi đấy, ở chốn rừng rú này thì hầu như đứa nào cũng chỉ nhắm có một con mắt mà ngủ, nên tôi có lén lút cũng bằng thừa. Chỉ là nếu gây ồn bất ngờ thì sẽ dễ bị nã đạn vào đầu thôi, phản xạ mà.

Con suối còn xa lắm. Tự dưng tôi thấy nhớ nhà quá.

Mấy dạo đầu mới ra trận, nỗi nhớ nhà cứ phải gọi là da diết. Nhớ lắm, ngay cả những chi tiết vụn vặt và ngớ ngẩn nhất cũng nhớ. Nhớ con dế ở chậu cây trước nhà, nhớ cái lu chứa nước mưa hay có một rổ rau ở bên cạnh. Nhớ những bông hoa dại vô danh cứ mọc tràn lan trước bờ rào, nhớ cả cô nhóc hàng xóm cứ tíu tít không thôi. Còn nhiều, nhiều lắm, những thứ để nhớ cứ kéo dài đến vô tận.

Giờ thì đỡ hơn rồi.



Parsley, sage, rosemary and thyme.

Mùi tây, ngải đắng, hương thảo và cỏ lá thơm.



“Ngày mai sẽ là ngày giao chiến. Chuẩn bị kĩ hết chưa?” Đội trưởng nhìn chúng tôi, không cười.

Ai cũng hiểu, rằng anh ta không hỏi về hành lý, không hỏi về lều bạt và sức khỏe. Chỉ là, đã chuẩn bị tinh thần để hy sinh chưa?

Chúng tôi cũng không cười. Rồi lần lượt gật đầu. “Tốt, thực sự rất tốt. Hãy nhớ, chúng ta đang là những huyền thoại. Dù sống hay chết, những trang sử sẽ giữ chúng ta tồn tại đến mãi mãi. Những mảnh đất sẽ giữ lại dấu chân ta, quân thù sẽ giữ lấy những viên đạn của ta trong mình, và những giọt nước mắt của người thân sẽ giữ ta lại trong tim họ. Hãy nhớ, không có gì phải hối tiếc.”

Chúng tôi nhìn nhau, muốn lưu lại một nụ cười cuối, nhưng không thể. Chỉ có những đôi mắt rực lửa và những cái bắt tay nóng hổi ủ ấm cả đêm dài.

Đây là đêm cuối cùng còn được nhìn đủ mặt nhau. Và cũng có thể là đêm cuối cùng của cuộc đời này.


Ngày ra trận đã gần kề.




Remember me to one who lives there

Có thể nhắc cho một người ở đó nhớ về tôi?



ĐOÀNG!

“Không còn cách nào khác nữa rồi!” Đội trưởng gào lên sau trái lựu đạn thứ năm. “Đếm đến ba, tất cả chạy qua với đội Bốn phía bên kia. Các anh em, phải sống!”

Tôi nhìn về điểm đến. Xa lắm. Tôi nhìn lại những người đồng đội xung quanh mình. Đã có thể cùng khóc, cùng cười với nhau trong những ngày rực rỡ kia đã là rất may mắn rồi. Giờ phải nói lời tạm biệt, thực ra cũng không đến nỗi không cam lòng. Chỉ là người ta hay sợ những gì họ chưa biết, mà trong chúng tôi, đã có ai biết cái chết nó như thế nào đâu? Và nghĩ đến việc phải tự lực vượt qua bãi đất này, cái biên giới này, có hơi cô đơn.

“Chờ nhau ở bên kia nhé?”

Nhưng rồi sẽ có một ngày, chúng tôi gặp lại được nhau. Đó là điều chắc chắn.

“BA!”



She once was the true love of mine

Cô ấy từng là tình yêu chân thực nhất của đời tôi.



‘Em à, đừng quên anh nhé.’

Chạy. Hụp. Lăn. Tiếp tục chạy.

‘Sự sống và cái chết, cả hai đều đang đứng bên cạnh anh rồi.’

ĐÙNG ĐOÀNG! Tạch tạch tạch ---

Súng máy! Lửa bén bỏng tay rồi. Đổi hướng. Núp.

‘Nhưng anh sẽ tiếp tục chạy, sẽ không dừng lại, vì em, vì mọi người.’

Nhắm. Bắn. Một tên. Hai tên. Ba tên.

ĐOÀNG.

Quay lại. Bắn. Bốn tên. Đứng lên. Chạy tiếp thôi. Phải chạy tiếp.

Chạy, chạy mãi, đạp qua cả những xác người la liệt. Máu vương vãi khắp nền đất, đen ngòm.

Chỉ cần đến được phía bên kia thôi, là sẽ sống, sẽ tiếp tục được nhìn thấy những tán cây xanh rì xào xạc. Sẽ còn được cười, được khóc, được nghe tiếng suối chảy róc rách, tiếng lửa cháy bập bùng.

Sẽ còn được nhìn thấy em. Và những người còn sống.

Chân vẫn tiếp tục chạy, tay vẫn xả đạn liên hồi. Xung quanh bắt đầu mờ nhòa. Có phải là do nước mắt?

Cố lên thôi. Chỉ cần đến được phía bên kia...



End.

No comments:

Post a Comment