Sunday 2 March 2014

Qua rồi, qua nào

Mình chẳng hiểu nổi mình nữa.

Chắc là do ích kỷ. Chắc là do cứ mãi dùng dằng không dứt. Cứ nói là hết thích rồi, buông tay rồi, ấy vậy mà đứng bên cạnh nhìn vào quá trình bạn ý dần thân thiết với một người con gái khác, lòng vẫn đau nhói.

Mình có còn thích bạn ấy không?

Cứ tự thuyết phục bản thân là không, nhưng có thật là như vậy? Nếu không còn thương, sao tim nhói thế này, sao khó chịu thế này.

Có phải là do còn thích không, hay là do cái ích kỷ còn sót lại, còn muốn mình đặc biệt với ai đó? Giờ chút đặc biệt ấy cũng hết rồi thì hụt hẫng thôi. Mà cũng có thể, từ trước đến giờ, mình chưa bao giờ là đặc biệt.

Nghĩ tới đó thấy mệt tim quá.

Ừ, có thể lúc đó là tán, là cưa, nhưng ai biết được bạn ấy đã cưa bao nhiêu, đã khiến cho bao nhiêu người cảm thấy "đặc biệt"? Mà cũng chọn cách hành hạ mình lắm cơ.

Có lẽ mình nên thôi ích kỷ.

Mình không muốn yêu một người không làm mình vui. Bạn ấy không làm mình vui. Chỉ là mình thích bạn ấy, nên khi ở cạnh, mình mới muốn cười.

Nhưng giờ có lẽ nên dừng chuyện đó lại. Nên tách hẳn ra, nên làm như bạn bè (không) tốt. Nên tự thuyết phục bản thân rằng mình hợp với người khác hơn.

Sẽ không còn đặt câu hỏi vì sao nữa. Sẽ không còn tò mò chuyện riêng của bạn ý nữa. Sẽ không để bạn ý làm mình buồn nữa.

Nói chung là phải mạnh mẽ lên, dẹp đi sự hoang tưởng của bản thân.

Con gái, phải biết tự thuyết phục bản thân mạnh mẽ. Nhìn mình, sẽ chẳng ai thuyết phục thêm đâu, chỉ có tự mình cố gắng thôi.

Cố lên, đơn giản hóa mọi chuyện, tự rạch ròi trong mọi chuyện. Tự kéo bản thân đi lên, đi ra, rẽ trái, rẽ phải...

Cuộc sống còn rất nhiều niềm vui mà. Những chuyện này đã ngốn hết khá nhiều ngăn suy nghĩ của mình rồi. Nói ra có vẻ phũ phàng và xấu xa, à không, cực kì xấu tính, nhưng mình không muốn giống Uyển. Mình cần phải chín chắn hơn, mạnh mẽ hơn, bình tĩnh hơn.

Bỏ đi, nhé, viên đá ấm nóng trên đường đi. Ta bước qua khỏi mi đây.

Và mi sẽ mãi ở đó trong miền kí ức, ấm áp và bình lặng. Còn ta chẳng thể quay đầu. Trừ phi mi mọc chân chạy theo ta, còn không tụi mình sẽ chẳng gặp lại nhau nữa.

Đi qua nào, miền kí ức ơi.

No comments:

Post a Comment