Wednesday 28 October 2015

Buồn

Haha, lần nào cũng vậy mà.

Là mình tự đa tình, là mình tự hoang tưởng rằng có gì đó đặc biệt, có chút gì để nhung nhớ, để ngoái nhìn với chút thương yêu

Nhưng xem ra cũng chỉ là hoang tưởng mà thôi, lần nào cũng vậy mà.

Người ta thích người khác rồi, mà người khác ấy thật sự lại không quá khác so với mình. Thà là ai đó yểu điệu thục nữa, là ai đó phức tạp nắng mưa, có lẽ mình sẽ đỡ buồn hơn, sẽ cười khẩy một cách lý trí hơn.

Nhưng thật ngu ngốc, buồn cái ếu gì cơ chứ. Là mình tự phũ phàng, tự đẩy bản thân ra khỏi vòng xoáy ấy, là mình tự vạch ra khu vực an toàn cho bản thân rồi chạy cho xa, cho lẹ khỏi mối nguy ấy chứ. Làm như có ai phũ mình, lừa dối mình vậy á.

Hậu quả của việc để bản thân đu theo cảm xúc là đây. Hay thật ra ngay từ đầu ngăn chặn cảm xúc đã là sai?

Thật bức bối
Thật khó chịu

Dù đúng dù sai, có lẽ không còn mấy quan trọng nữa. Cái quan trọng bây giờ là kiểu gì cũng phải vứt bỏ, kiểu gì cũng phải dẹp đi, mặc cho những "nếu như" có chập chờn. Vì sao ư? Giờ đây mối quan hệ của hai đứa đã trở nên dở dở ương ương rồi, không tiến được mà cũng chẳng lùi được, không còn chỗ cho hối hận nữa. Dù người ấy lúc trước có từng thích mình hay không, có lẽ cũng không mấy quan trọng, dù gì thì bây giờ cũng đã có thể thích người khác, buồn vì người khác, rung động vì một cái gì đó rất khác rồi.

Mà mình vốn vẫn biết từ lâu, khi ta đã có thể thích một ai đó khác, điều đó luôn có nghĩa là ta đã hết thích người cũ rồi, hoặc là do chưa thích đủ người cũ.

Dù gì đi chăng nữa, phía bên kia cũng đã kết thúc rồi. Tất cả chỉ là cách họ kéo dài tình bạn với một người có-vẻ-tốt-bụng, có vẻ đáng tin mà thôi, không có gì khác hết.

Mình đây cũng chỉ là do những phút buông thả, vớ vẩn ngẩn ngơ, đang chán núi này đòi đu núi nọ, chứ cũng có phải là yêu thương sâu đậm gì người ta đâu. Nhưng bạn bè nói cũng phải, những đám lửa không dập tắt đi hẳn, lúc nhìn sơ qua tưởng tất cả đã hóa tro bụi, nhưng khi cho tay vào vẫn có thể bị đám lửa hồng li ti nóng rực trong đó làm bỏng tay. Chúng thậm chí có thể khởi đầu một đám cháy mới nữa.

Sai lầm của mình, đó là do quá sĩ diện mà không dập tắt hẳn đi những thứ cần được dập tắt.

Quá xấu hổ, không đủ dũng khí để buông một lời từ chối cho đàng hoàng.

Quá nhút nhát, không dám liều mạng thử thả mình theo cảm xúc đúng lúc, đúng nơi.

Âu cũng là mình sai. Cơ mà bây giờ phải tỉnh táo lại, lý trí lại, cho tâm thanh thản như trước giờ vẫn vậy, không được để chút xốc nổi nhất thời làm tất cả rối lọan lên hết cả.

Mình hiểu bản thân mình mà.

Đã nhớ được gì, sẽ nhớ rất lâu, rất sâu, lại còn cố chấp không muốn quên, vì cảm giác nào cũng thích cả. Có lẽ không cần phải quên hẳn, có lẽ vẫn có thể giữ lại một phần nho nhỏ dễ thương, coi như một ký ức ngọt ngào. Rung động một chút, thương mến một chút, đắng chát một chút, cho bản thân tự biết mình chưa vô cảm.

Thực sự là rất bị cuốn hút, rất kích động, rất lăn tăn, rất quằn quại, nhưng chỉ để một mình mình biết là được rồi.


- - -


Nhưng cái làm mình sợ nhất, đó là mình nhận ra mình không hề thích người yêu mình theo kiểu đó.

Nhiều lúc mình thương nó lắm, thương đến rung động, thấy yên bình và an ổn lắm.

Nhưng nhiều lúc nhìn lại, bỗng cảm thấy chẳng có cảm xúc gì cả, chẳng có chút nào là phù hợp cả, bèn rùng mình một cái nặng trĩu.

Mình không phù hợp với tính cách, cũng không phù hợp với môi trường xung quanh: gia đình, bạn bè, tư tưởng,... Mình chỉ thương nó, vỏn vẹn chỉ vì tình yêu, tình thương nó dành cho mình thôi.

Mà con quỷ xấu xa như mình hiện lại bắt đầu tham lam hơn rồi.

Mình thấy nó có như thế nào cũng là chưa đủ. Nó có thay đổi đến thế nào thì vẫn có cái làm mình thấy khó chịu.

Khổ nhất là với sự thật thà của nó, không còn chút thanh cao lịch sự nào hết luôn. Mình thì kiểu thích cái đẹp, gì cũng vừa vừa thôi, thô quá mình bị khó chịu ít có nhẹ :'( Nhưng mà thương, nên từ ngày này qua tháng nọ cũng nhắm mắt cho qua, cũng tự nhủ là Ờ thằng nào cũng thế thôi.

Có lẽ đây chỉ là một giai đoạn. Có lẽ kiềm nén cảm xúc như thế này đang là sai lầm trầm trọng. Có lẽ mọi chuyện sẽ không tốt đẹp lên. Có lẽ việc muốn điều khiển bản chất của một người, muốn nhào nặn ai đó theo hình mẫu của mình, là chuyện sai lầm không thể cứu vãn được.

Nhiều lúc sai lầm chỉ là một bước đi lạc.

Cái khó nhất trên đời là ngăn bản thân mình đặt chân vào chốn lạc lối đó, vì bản năng rất muốn lạc đi luôn cho khỏe, kiểm soát làm cái gì, kiểm soát cho ai cơ chứ.

Nhưng mình vẫn sẽ làm. Mình vẫn sẽ cố gắng kiên định rằng quyết định đó là đúng đắn.

Phải trung thực với bản thân nhiều hơn nữa, dối trá miết đã quen mất rồi, dừng lại thôi.

Ngày mai sẽ là một ngày tốt lành mà, phải không?

No comments:

Post a Comment