Friday 23 October 2015

Chênh vênh lần nữa

Hai ngày qua là những chuyến tàu cảm xúc chết tiệt.

Hóa ra mình vẫn chưa thể quên, vì vẫn chưa rung động với người khác đủ để quên. Lâu rất lâu rồi không lên đây, cũng không thành thật với bản thân lâu quá, khiến cho hoang mang lạc lối.

Thực ra mình đang cảm thấy gì, đang tin những gì, không thể cứ để trong lòng trong đầu trong tim mãi, phải như cũ viết ra thành câu thành lời mới có thể tìm được chút thanh thản nhỏ nhoi.

Bỏ qua những điều mình đã nói với Phúc hôm qua đi. Tạm quên đi, coi hôm nay trong đầu mình còn lại gì.

Những tin nhắn bắt đầu từ ngày gần sinh nhật ấy. Rồi tụ lại torng lớp chơi game, hò hét inh ỏi. Rồi đi xem phim, có người đội mưa chở về. Rồi cún chó nhắn tin các thứ. Ngày hôm qua đi kara như một cú thụi đánh tỉnh, bỗng như làm mình nhớ lại những cảm giác của mấy năm xưa, không thể giả vờ quên được nữa. Vẫn kiểu đùa ngả ngớn đó. Vẫn sự khó đoán làm mình khốn khổ đó. Vẫn chút gây hoang tưởng đó...

Thực sự rất, rất, rất khó chịu. Thực sự mình không thích cảm giác này nên mới chôn giấu nó đi, vì nó chỉ đủ để mê hoặc mình ngay lúc đó, trong một ngày đó, để lại những ngày tiếp theo chìm ngập trong hoài nghi và dằn vặt, hoặc tệ hơn là quên béng đi luôn. Mình không chịu nổi sự không rõ ràng với bản thân, cảm thấy rất mất thời gian, nhưng lại mâu thuẫn vì nhiều lúc lại thấy cuộc sống thật nhạt nhẽo, khô khan, quá bận rộn mà chẳng có gì mới mẻ cho được, và vòng luẩn quẩn lại bắt đầu lần nữa.

Thực sự cảm thấy gì? Thấy rất thích, rất mê hoặc, rất muốn nuông chiều bản thân để cảm xúc được trọn vẹn trong thoáng chốc. Thích giọng nói, mùi hương (dù lúc đang sặc mùi bia rượu), thích sự tinh tế, cách suy nghĩ, sự tự tin. Vậy mà đi cùng với chúng là sự lười biếng khi nghĩ tới những hệ lụy mà mình phải đối mặt sau đó, và thế là lại thôi. Với cả, những điểm không thích cũng khó kể hết được. Chỉ là quá nuông chiều bản thân thôi.

Ừ, tóm gọn lại thì chỉ có bấy nhiêu thôi. Mình có cảm giác vẫn chưa thể viết ra hết, một phần là do đã phá vỡ nguyên tắc của bản thân mà nói cho một người khác nghe rồi, phần còn lại là do đã bỏ cách giải tỏa này khác lâu, chưa thể xả van ngay được.

- - -

Cơ mà, chuyện làm mình rối loạn nhất ngày hôm nay lại là lúc giận L.

Thực ra chuyện rất không đáng để giận. Mình giận nó vì sao đầu óc không thoát ra được những điều ấy. Mình giận nó vì sao không đủ trân trọng mình để ý tứ hơn trong những lời lẽ ấy. Mình giận nó, vì sao không lớn nhanh hơn một chút.

Thực ra chủ yếu cũng do giận cá chém thớt. Mình còn đang bấn loạn từ hôm qua, mình vừa tham gia chơi bời với những người thật nhạy bén, thật giỏi, thật hài hước, tới mức đã tạm quên mất cách chấp nhận người thương. Nhưng thực ra cũng là cố gắng chấp nhận, kiên trì chấp nhận, liên tục kiểm soát bản thân phải chấp nhận. Chỉ cần một vài yếu tố nào đó làm lung lay cũng đủ khiến mình mất kiểm soát.

Mình không biết liệu mình có thể kiên trì đủ để đợi người ta lớn hay không.

Mình biết, người ta có bản tính tốt, người ta sẽ trưởng thành dần lên, người ta sẽ yêu thương mình như bao ngày qua vẫn thế. Nhưng quan trọng là, mình đợi nổi không, mình đủ nghị lực không.

Mình không chấp nhận được chuyện đầu óc của một chỗ dựa mà chỉ gói gọn trong những vấn đề tủn mủn như thế. Người ta có thể nói đến những điều rất hay ho, những ước mơ đầy tham vọng, nhưng những điều họ thực sự quan tâm lại rất nhỏ bé và tủn mủn như vậy. Mình không chịu đựng nổi sự phó mặc "Nghĩ gì thì nghĩ, rồi cũng sẽ ổn, rồi nó cũng sẽ tự nghĩ thông thôi, không cần gì phải lo lắng hết", bỗng dưng cảm thấy rất tủi thân, rất buồn.

Mình không có nhiều nỗi sợ lắm, nhưng một trong những nỗi sợ lớn nhất đó là những người thân thương nhất của mình mặc định cho rằng mình là cái máy giải quyết vấn đề. Mình sợ họ cho rằng mình là toàn năng, mình là chỗ dựa tuyệt đối, thực sự rất rất rất sợ hãi cách tín nhiệm này. Có chút tự hào, nhưng gấp nhiều nhiều lần đó là nỗi sợ tê tái.

Thật sự không diễn ta được mình sợ việc này đến như thế nào luôn.

Mình không bao giờ bỏ cuộc với những người mình thương. Mình luôn cố gắng hết sức, dù có đổ mồ hôi sôi nước mắt, mình vẫn cố gắng hoàn thành những gì mình cho là bắt buộc. Nhưng họ xem nhẹ sự cố gắng ấy. Họ dần nghĩ rằng vấn đề của họ được giải quyết là do mình giỏi, mình thông minh, mình tháo vát hơn họ, chứ không phải là do mình điên cuồng cố gắng cho họ. Mình rất sợ sự cố gắng của mình bị xem như đương nhiên, thậm chí lôi ra bàn luận như chuyện trà bánh ven đường, vì như vậy sẽ tổn thương rất sâu, rất đau đớn.

Nhiều lúc phải tự nhắc nhở bản thân, rằng Mày có cái tôi thật lớn.

Mình là cái gì mà có quyền yêu cầu sự yêu thương, tôn trọng? Mình có quyền gì khi lên án người khác trong khi chính bản thân mình cũng lạnh lùng làm tổn thương rất nhiều người khác bằng sự vô cảm? Mình là cái thá gì mà đòi được xem như đặc biệt?

Dù lý lẽ có thể bảo vậy, nhưng không thể ngăn thâm tâm thực sự muốn những điều đó.

Như hôm nay, sự thất vọng đó cứ sâu dần, sâu mãi, riết thành tổn thương. Khi được dỗ dành thì chẳng biết phải làm sao, chỉ biết khóc, vì đã rất lâu rồi không được dịu dàng dỗ dành như vậy. Vì đã rất lâu rồi mới chịu đựng tổn thương lúc ở cùng chỗ với thêm một người, dù người đó chính là đứa làm mình tổn thương đi chăng nữa.

Bao nhiêu năm rồi mới lại khóc trước mặt một người.

Buồn lắm. Ban đầu là giận, sau đó là thất vọng, thất vọng đến nỗi thấy rất đau.

Có lẽ ngày mai mình sẽ đủ dũng cảm để thấy bản thân thật nhảm nhí.

Hy vọng vậy.

No comments:

Post a Comment