Monday 26 November 2018

29.11.2018

Sẽ nhớ hoài cái cảm giác gửi một tin nhắn đi và nghe tiếng khịt cười của anh phía sau lưng. Dễ thương đến rụng rời. Hôm nay còn cười hihihaha.

Chi tiết có thể phai nhạt, nhưng cảm giác thì không bao giờ quên được.

Chắc do vậy nên quá nhiều lúc em chỉ muốn đi nhảy cầu thôi, vì tim chịu không nổi.

Thật sự rất hy vọng những cảm giác nhỏ xinh này sẽ là một trong những thứ níu em lại, anh ơi.

Em rất muốn giữ anh như một liều thuốc an thần ngọt ngào. Như cách mà em vẫn giữ một góc tí teo cho bạn mà em thích đầu tiên trong đời. Những khi lo lắng muốn gục ngã, chỉ cần niệm tên bạn í trong đầu,  em sẽ bình tâm lại được chút ít.

Cho nên là, nhìn anh những ngày này, đọc những tin nhắn khiến bao nhiêu ám ảnh của em hiện về, em sợ lắm.

Em sợ những ngày vui vẻ này sẽ chết yểu, vì em có cảm giác mình sắp phải tính toán tiến bước này, lui bước kia với anh rồi. Em chỉ ước anh đừng như thế. Nhưng đó không phải là chuyện em có thể kiểm soát được.

Em chỉ muốn được yêu thương một cách bình thường thôi. 

Mà bản thân chuyện này, ngay từ lúc bắt đầu, đã sai rồi.

Em sai rồi.

Em sai với anh, với cả bản thân em.

Bao nhiêu lần em tự la mắng mình, phải biết tự chủ, biết nghiêm khắc với bản thân, không được để tim gan điều khiển não,

Ấy vậy mà, em cứ chiều chuộng, cứ sa đà, cứ tự hủy hoại mình.

Giống như nghiện ma tuý vậy. Vui ngây ngất, nhưng thẳm sâu trong lòng vẫn tự canh cánh rằng ngày mai có thể là ngày cuối cùng mình còn thở.

Mấy hôm nay anh hay hỏi, sao mặt em xanh mét vậy. 

Do mấy nay em đang tranh thủ quay sang nhìn hình nền của anh bất kỳ khi nào anh rời khỏi, để em giết cho hết đống mầm đang mọc trong lòng em đi.

Nhìn sang đấy, em sẽ xoá mù trong mắt mà tự nhủ rằng, anh là của người khác.

Em, với tất cả sự kiêu ngạo của mình, với những gì em còn sót lại,

sẽ không bao giờ, không vì bất kỳ lý do gì, trở thành người xen vào chuyện của người khác.

Đau lắm, đau thấu cả xương, 
nhưng đó là chuyện phải làm. Nên em sẽ làm. Mọi nguỵ biện khác đều vô nghĩa.

Chuyện này không phụ thuộc vào việc anh đang muốn gì. Mà là về chuyện em muốn là người như thế nào.

Và em chỉ đơn giản muốn làm một con người đàng hoàng thôi.

Sau này có chết sớm chết muộn chết xấu chết đẹp gì, cũng phải được ngẩng cao đầu.

---

Gần đây đã đỡ muốn ra đi hơn trước. 

Lúc trước mỗi khi tuyệt vọng ùa về, mình luôn có cảm giác như không còn gì trong người có thể đủ chống đỡ được nữa. Mọi ánh sáng cứ bị bóp nghẹt dần, tắt từng cái, dập đến khi người mình tê liệt. 

Đơn giản vì chỉ khi mình ngừng chống đỡ, mà thay vào đó là tự làm tê liệt bản thân, thì con quái vật ấy mới chịu từ từ mà rời đi.

Gần đây thì, những đốm sáng ấy có lì hơn được một chút.

Mình sẽ nhớ đến những cái ôm em mèo, nghe được giọng con T. Nhớ đến núi đồi Tây Bắc vời vợi, ngửi được mùi hoa Đà Lạt lành lạnh nhẹ nhàng. Nhớ đến tiếng sóng biển rì rào, nhẹ nhàng vỗ về quán cafe quen thuộc. Nhớ đến cái khịt cười của anh. Nhớ đến cái ôm tay người cũ. Nhớ đến mùi sách, mùi cỏ đất mà mình thích nhất trên đời. Nhớ đến cảm giác an lòng vui vẻ khi nhà có đủ người, ở nhà.

Những lúc co quắp cả người ấy, chỉ còn 1 trong số những đốm sáng kia còn ở đó, mình chắc chắn sẽ chống chịu được, không để bị kéo vào cái cuộn xoáy đen ngòm đang bủa vây.

Mình tự hứa sẽ giữ cho bản thân không điên. Mình sẽ không mắc bệnh, sẽ không là gánh nặng. Mình sẽ cố sống thật tốt, và sẽ giúp những người xung quanh cũng sống thật tốt. 

Mình sẽ ghi lại hết những gì mình còn nhớ, còn cảm thấy, còn thương. Ghi lại hết những suy nghĩ khi chúng còn mạch lạc. Khi chúng còn là của mình.

Vì cuộc đời ngắn lắm mình ơi.

No comments:

Post a Comment