Monday 27 January 2020

26.01.2020 | Mùng 2 Tết

Biết là không nên nói chuyện buồn đầu năm. Nhưng hôm nay thực sự rất mệt mỏi.

Kiểu như, người mình đã trống rỗng từ lâu, nên mình bám víu vào anh. Nhưng khi anh ở xa và không còn có thể lấp đầy nổi, thì cái lỗ hổng đó lại sâu hơn bao giờ hết.

Cảm thấy rệu rã và cô đơn từ bên trong. Cảm thấy rõ ràng rằng nếu mình không thể tự vực mình dậy thì cũng không ai có thể cả, không một ai.

Cả ngày chỉ muốn im lặng, không nói chuyện với ai, không làm gì cả. Tự làm bản thân bận rộn, âu cũng chỉ để không phải thừ người nhìn trần nhà, hoang mang vô định cả ngày mà thôi.

Trong đầu giờ cũng rất rốt rắm, không biết phải nghĩ gì, không biết phải làm gì. Cảm thấy thời gian sắp hết mà sao vẫn cứ thoải mái phí hoài, luẩn quẩn không thấy lối ra.

Khi còn bé, mình không bao giờ nghĩ mình của tương lai sẽ bối rối bất ổn đến nhường này. Mình đã phải biết mình là ai, mình muốn làm gì, mình đủ sức bảo bọc được một ai đó.

27 tuổi rồi, có còn nhỏ gì nữa đâu, mà sao vẫn cứ ngây ngô và vô dụng.

Sự trống rỗng và buồn tủi cứ ăn mòn tinh thần mình từng ngày, từng ngày. Không biết mình có vượt qua nổi không.

Càng ngày càng thấy mình không thể tập trung làm được bất kỳ việc gì cả. Liệu mình có đang bị loạn trí không đây.

Cứ ngồi vài ba phút là đầu lại nhảy qua một suy nghĩ mới. Cứ tập trung thời gian dài là thấy mệt mỏi đến cực điểm. Cứ đụng vào hố đen của tâm trí là lại bị cuốn vào, quay vòng đến buồn nôn, chóng mặt.

Tự nhiên muốn đi bơi, muốn ra biển, muốn tìm nơi nào đó có thể làm bình tâm. Nhưng chẳng lẽ cứ trốn chạy hoài. Tại sao lại vô dụng đến độ ngay cả bản thân mình còn không kiểm soát được thế này.

---

Lần này viết ra cũng chỉ gỡ bớt đi được chút ít, chứ không còn buông bỏ được như xưa.

Có thể do lên kí nên mệt mỏi. Có thể do bụng đau nên phiền muộn. Có thể do không còn nơi nào để về, để an yên, nên cảm thấy cả cơ thể rã rời, đầu óc muốn tan đi để trả mọi thứ về im lặng.

Thực sự chỉ muốn mọi thứ xong quanh im hết đi. Đầu mình cũng hay im đi. Để mình chìm trong yên lặng vô tận, nghỉ ngơi một chút.

Muốn khóc, muốn đi xa, muốn tìm nơi chỉ có mình và mình. Lại muốn trốn tránh.

Lúc nào cũng là đứa chạy trốn khỏi vấn đề.

---

Hôm nay chắc là say cafe nên mệt quá.

No comments:

Post a Comment