Monday 22 June 2020

22.06.2020

Ngày hôm nay thực sự rất tệ. Mình cảm thấy không được lắng nghe, tình cảm của mình không được hồi đáp. Mình buồn nên tắt tin nhắn của anh đi, không muốn nghĩ về anh nữa. Tối, anh nhắn hai chữ "Quê rồi" và đi ngủ. Chắc mình đã chọc giận anh thật rồi. Nhưng có lẽ như mọi khi, mình cũng chẳng có nghĩa lý gì đâu. Tâm trạng của mình, vui buồn của mình, đầu óc của mình, chưa bao giờ có nghĩa lý gì với anh cả. Mình vẫn luôn là một con nhóc cứng đầu cứng cổ chẳng có gì hay ho thôi.

Đúng, đều là anh đúng hết. Sai, cũng là do trời sai đất sai em sai đời sai. Anh cũng có sai, nhưng hóa giải được hết. Không biết bạn còn nhớ không, hôm qua là ngày mình dẫn anh tới quán Midori mình thích. Cũng không hẳn là quá thích, nhưng mình thấy hợp với anh, có máy lạnh, có trái cây tô, cũng có những chậu cây khá xinh và ghế nệm thoải mái.

Ấy vậy mà anh chê suốt cả một buổi chiều. Đồ uống thì mắc, không gian thì ồn ào, và mọi thứ không hề thoải mái một chút nào. Nói thẳng nói tuột, không còn chút ý tứ nào giữ lại. Cảm nhận của mình, tấm lòng của mình, có hay không có cũng không quan trọng. Quan trọng chắc là anh nói thật, anh nói đúng.

Mình chỉ biết cụp mắt xuống thôi. Mình thực sự không giỏi chuyện hơn thua. Mà lòng mình cũng đã ê ẩm rồi, không còn tâm trạng kéo ai lên hay giải thích cho ai chuyện gì nữa. Mình chỉ biết buông tay, vậy thôi, không níu giữ nữa, không cầu xin an ủi động viên nữa.

Từng chuyện, từng chuyện nhỏ tích tụ lại, đêm nào mình cũng khóc tới kiệt sức, cứ nghĩ tới là lại khóc, không ngừng được.

Tính ra, từ lúc học lại cách thích lại một người, thích lại anh, mình khóc gấp 3 4 lần bình thường. 

Có lẽ là do áp lực gia đình nữa, công việc nữa. Chắc có lẽ mình nên quay lại tập sống một mình. Không tốn thời gian vào những cơn đau này nữa.Yêu thì vui nhưng lạnh nhạt thì đau rát vô cùng, khóc lóc cũng thực sự rất mệt.

Mình không chịu được một tình yêu không có niềm tin.

Hôm anh dắt bạn anh lên She, trong khi mấy hôm trước đó mới suýt giận em vì giới thiệu quán cho các chị em cty cũ, em cũng khóc mấy hôm liền, trong khi anh cười hì hì bảo bạn này anh tin tưởng, không sao. Em buồn vì anh không tin em, cũng không tin cách em nhìn nhận bạn bè. Anh tin vào ai em cũng không còn biết nữa, chỉ nghĩ quẩn quanh chuyện anh không tin em.

Hôm mèo giết mất con chim sẻ, em vừa buồn vừa sợ, muốn có một người đi cùng để không phải chôn con chim một mình. Em không quen nổi với chuyện sống chết. Em hỏi nhờ anh đi cùng, em năn nỉ, dậy sớm 4h30 cũng được. Nhưng anh bận đi chùa rồi. Đi sớm chưa tới giờ lên chùa thì bãi xe bận rồi, anh không đón em được đâu. Em buồn vì em cảm thấy em không quan trọng, nỗi buồn, nỗi sợ của em cũng chẳng đáng gì, chuyện đâu đáng chi để anh cố gắng chiều lòng em.

Hôm em muốn lên She để mua cái cây nhỏ để bàn, gặp ngay hôm anh nổi hứng đòi đi thử Midori, do anh thèm trái cây tô. Anh hứa ngồi cafe xong sẽ dắt em ghé mua cây. Cuối ngày anh mệt rồi, không đi mua cây nữa, trái cây anh cũng chê đắt, anh chở em về để kịp giờ đi chùa. Em vẫy tay chào anh quay xe đi về, ôm balo ngồi khóc tới đêm. Em chỉ muốn đi mua cây chung với anh thêm một lần thôi mà.

Hôm em cảm sốt mệt rũ rượi, gồng hết cả mình để chạy được xe về nhà, anh cũng chỉ hỏi bâng quơ là có đỡ chưa, mua nước mía chưa. Câu chuyện xoay đi xoay lại vẫn là vòng quanh bài thuốc nước mía nóng mới mẻ ấy. Em nhìn điện thoại cũng rơi nước mắt, tự hỏi bao nhiêu phần là lo lắng cho em, bao nhiêu phần là muốn chứng minh bài thuốc đó hiệu quả, chứng minh Thầy hiệu quả. Chắc em có đau họng tới chảy nước mắt, cũng là do em chưa đi mua ly nước mía thần kỳ ấy mà uống thôi. Bỗng tự hỏi 26 năm cuộc đời, bao trận hen suyễn xoang họng suy kiệt, mình có nên trải qua chúng một mình nữa hay không, dù gì cũng không bao giờ phải áy náy vì đã không gắng gượng làm theo lời ai đó không thực lòng nghĩ cho mình. Ly nước mía oan ức.

Lần đó là lần đầu mình thử anh. Tối thứ Sáu, cặp này cặp kia đi chơi ngoài đường, mình vừa mệt vừa bệnh, mình nói với anh mình đi Grab, còn chưa kịp gõ câu nhờ anh chở về, anh đã vội nói uh về sớm đi nha về cẩn thận nha.

Qua màn hình, mình khóc không nổi nữa. Mình buông xuôi. Mình xuống hầm lấy xe tự chạy về nhà.

Hôm đó, cũng vừa sốt vừa khóc tới gần sáng, đầu đau như búa bổ.

Còn nhiều lần khóc nữa. Lần nộp đơn xin nghỉ việc vì thấy anh khó chịu, để rồi chính anh thất vọng với mình về chuyện rời đi. Lần tặng quà cho anh mà anh đòi trả lại, cảm thấy công sức mình chọn lựa, xét hết điều này đến chuyện kia trở nên thừa thãi. Lần anh chẳng buồn đề nghị giúp đỡ những hôm nắng nôi chuyển nhà. Lần gia đình tan vỡ, mình chỉ biết ôm lấy cuộn khăn giấy, ôm chăn gối khóc suốt mấy đêm, khóc gằn khóc toáng đến lả cả người. Lần anh hất tay mình ra khi tưởng rằng trên đường có người quen. 

Còn khóc nữa những đêm nghĩ rằng do anh đã lỡ lên giường với mình nên phải ráng mà chịu trách nhiệm chứ anh cũng chẳng hứng thú gì, dù gì con bé đó cũng chấp nhận được. Nghĩ rằng đối với anh, mình chỉ là tạm bợ, là bước đệm để anh đợi một ai đó, một thứ gì đó tốt đẹp hơn. Nghĩ rằng chắc anh xem mình là đứa dễ dãi ngu dốt vô dụng, nghĩ gì cũng sai, làm gì cũng không thể tự quyết định được, nghĩ rằng bao tính xấu anh gán lên cho mình hết.

Nhưng đau lòng nhất là những hôm nghĩ rằng, anh xem mình như một cô bạn gái phổ thông dễ thay thế, có cũng được mà không có thì tiếc chút thôi, cũng không sao.

Dù anh ấy có nói rằng anh nghĩ khác đi như thế nào, thì trong thâm tâm mình vẫn luôn có một góc ôm lấy suy nghĩ này, giữ rịt không buông.

Hết một lần lại một lần,
mình cảm thấy bản thân thực sự thừa thãi.

Một đứa ngoài lề, có lẽ chỉ nên an phận sống cuộc sống ngoài lề. Không chịu nổi những chuyện này thì lo mà trốn đi, đừng ngu dại xông vào để rồi than đau khổ.

Cái gì làm mình đau, theo logic đương nhiên, phải gỡ tay ra buông bỏ, nhỉ.

Mấy tháng nay, trong đầu chỉ luẩn quẩn hai chữ, chia tay và cố gắng.

Mình càng ngày càng nghĩ rằng, mình cần thêm thời gian để quyết định.

Mình đã thử mở lòng rất nhiều, khuyên nhủ, giận dỗi, nói thẳng, nói vòng, hầu hết đều đã thử rồi...


---

Anh à,

Mỗi lần em im lặng, không trả lời tin nhắn của anh nữa, chắc anh nghĩ em đang giận.
Nhưng mà không phải,
em hầu như không bao giờ giận dữ với những người em thương yêu.

Chắc phải trách khoảng cách, trách cái màn hình, vì anh không thấy được mặt em những lúc ấy.

Em luôn quá buồn để nói chuyện với anh.

Buồn bã, thất vọng, tủi thân, mêt mỏi,
những cảm xúc đó làm em không dám nói chuyện với anh, vì nói mà không nhắc đến những cảm xúc ấy, em thấy chẳng khác nào diễn kịch.
Mà em thì không muốn diễn kịch trước mặt anh, không muốn gõ những câu sáo rỗng cho qua chuyện.

Em có thử nói ra, em buồn, em mệt, em sợ, em tuột mood. Những tâm sự em không bao giờ nói với ai.
Nhưng anh vẫn ở đâu đó trong thế giới của anh thôi.

Em cảm thấy mình không có chút gì là quan trọng. Sự trân trọng em dành cho anh, chắc là chuyện hiển nhiên phải thế, không cần giữ gìn, không cần ngó ngàng gì đến, không cần khen ngợi, không cần nâng niu, không cần xem như một thứ gì đó quý giá. Tất cả là đương nhiên anh phải có, em phải làm được.

Cái "đương nhiên" ấy, hao tốn chắc cả nửa sinh mạng em rồi.

Giờ muốn gỡ anh ra, giống như phải gỡ một phần máu thịt đã cắm rễ liền da, như xé toạc chính bản thân mình, sẽ đau đến lủng ruột nát tim.

Nhưng mà,
cái gì làm mình đau, làm mình không còn quý trọng bản thân nổi,
thì phải buông tay thôi.

Nghỉ một thời gian, nha anh.
Hai đứa mình, nghỉ ngơi đi.

No comments:

Post a Comment