Author: Moonrabit
Disclaimer: họ là của nhau~
Genre: fluff, romance
Pairing: YunJae, còn lại rất nhạt~
Rating: PG.
Status: On-going.
Note: viết trong thời kì bấn loạn Kiệt Luân sư huynh~
Summary:
“Này, rốt cuộc là cậu yêu tớ đến chừng nào?”
“Tớ yêu cậu bằng một nửa trái tim tớ” – tóc anh cọ cọ vào cổ tôi, hơi nhột.
“Thế phần còn lại?”
“Là dành cho mẹ tớ.”
“Vậy còn phần cho bản thân?”
“Tớ không cần.”
“Ngốc.”
Anh khẽ cười. “Tình yêu dành cho tớ, có cậu và mẹ là đã quá đủ rồi.”
Đã thế, đến tận cùng cuộc đời này, Kim Jaejoong sẽ yêu Jung Yunho bằng tất cả những gì cậu có, để tên đần ấy biết thế nào là được yêu thương.
小朋友 你是否有很多问号?
为什麼 别人在那看漫画 我却在学画画 对著钢琴说话
别人在玩游戏 我却靠在墙壁背我的 ABC
为什麼 别人在那看漫画 我却在学画画 对著钢琴说话
别人在玩游戏 我却靠在墙壁背我的 ABC
我说我要一架大大的飞机
我却得到一只旧旧螺旋机
为什麼要听妈妈的话?
Nhóc này
Chắc hẳn em vẫn luôn rất thắc mắc?
Rằng vì sao
Khi những đứa trẻ khác được xem hoạt hình
Em lại phải học vẽ
Và trò chuyện cùng cây dương cầm
Khi những đứa trẻ khác được chơi điện tử
Em lại phải tựa lưng vào tường lẩm nhẩm ABC
Khi em nói em muốn một chiếc phi cơ to
Thì em lại nhận được một chiếc máy ghi âm cũ kỹ
Vì sao mình lại phải nghe lời mẹ nhỉ?
Jaejoong từng có suy nghĩ, đi học dường như đồng nghĩa với than thở.
Mỗi ngày bước vào lớp, không biết phải hứng vào tai biết bao nhiêu lời ca thán. Đủ hình đủ dạng, muôn kiểu thanh sắc, cứ như một dàn hợp xướng sung mãn, khi đã hát hết tất cả những gì có thể hát rồi, ắt sẽ bắt đầu lại từ đầu.
“Chán quá trời ạ, rác trong ngăn bàn chất thành núi rồi! Ai thương tình xách cái thùng rác ngoài kia vào hộ ta~”
“Ghét ghê, hôm qua đang định đi chơi thì trời lại đổ mưa. Chờ mãi chẳng thấy ngớt, ta bèn quấn chăn đi ngủ sớm luôn.”
“Sao càng ngày ta càng thấy mình béo. Nhìn mấy đứa con gái lớp bên, tủi thân dễ sợ.”
“Sao mãi ta vẫn chưa có bạn gái??!!”
“…”
....
“Tự dưng ta thấy chán quá bọn bay ạ, kì ghê~” (?!)
....
....
Có khi, những câu thở than kia chỉ đơn thuần là thói quen, là những câu đệm vào những khoảng lặng bất chợt trong lúc trò chuyện. Nhưng thói quen ấy làm Jaejoong khó chịu vô cùng. Không thể tán phét cùng một ai đó mà cách đôi ba câu lại làm ta khó chịu một lần, mặc cho ta có giỏi kiềm chế hay xã giao tốt đến đâu đi chăng nữa. Mà, Jaejoong của chúng ta không hề giỏi kiềm chế cũng như chẳng biết xã giao là gì.
Vì vậy nên Jaejoong không thích nói chuyện.
…
Hôm nay là ngày khai giảng. Jaejoong cúp buổi lễ, lặng lẽ tham quan phòng học mới của mình. Thành thực mà nói, Jaejoong thích phòng học cũ hơn vì dãy hành lang ấy khá yên tĩnh và rất mát mẻ, chưa kể đến cái tiện ích đó là rất gần WC. Nhưng phòng học này cũng không tồi. Hai bên là hai cửa sổ, một đón nắng và đón cả âm thanh náo nhiệt ngoài sân trường, một hướng ra gờ tường ẩm thấp cũ kĩ; cả hai khung cửa đều bằng gỗ sơn đen tuyền, nếu để ý sẽ thấy hai chiếc khung này đã được sơn rất cẩn thận, không chừa ra bất kỳ một kẻ hở nhạt màu nào.
Tất nhiên, Jaejoong chọn chỗ ngồi cạnh chiếc cửa sổ thứ hai – chiếc đối mặt với vách tường rêu phủ. Cậu thích luồng gió nhẹ thường trực ở vị trí này. Jaejoong vốn chưa bao giờ thích nghi được với tiết trời nóng nực.
Cậu lau đi lớp bụi trên mặt bàn và ghế, ngồi xuống và nằm dài ra bàn. Mùi gỗ thật thơm. Giọng thầy hiệu trưởng vẫn đều đều trên loa phóng thanh, ru Jaejoong vào giấc ngủ.
…
Cảm nhận được có người trong phòng, Jaejoong tỉnh giấc nhưng mặt cậu vẫn nhắm. « Buổi lễ còn chưa kết thúc mà, ai lại lên lớp vào giờ này thế nhỉ ? »
Cậu ngồi yên không cử động, nghe tiếng bước chân khẽ khàng đang dần tiến đến gần mình. Và tiếp đó là một cái lay vai, thật nhẹ. « Bàn tay người này ấm thật. »
- Bạn gì đó ơi… - một giọng nam trầm cất lên.
Jaejoong ngẩng đầu, nhìn thẳng vào người đối diện. Nam sinh, cùng lớp, trên sống mũi cao ráo kia là cặp đít chai to đùng đoàng, dày cộm. Hắn ta có vẻ hơi giật mình trước phản ứng của cậu, nhưng hắn hồi phục phong độ rất nhanh, bèn nở một nụ cười hiền lành.
- Xin lỗi đã đánh thức cậu nhé – hắn gãi gãi đầu.
- …
- Uhm… Xin lỗi lần nữa… nhưng… cậu có thể nhường cho tớ chỗ ngồi này không ?
- … - Jaejoong nhướng mắt lên nghi hoặc. « Tên này, một là chảnh quá độ, hai là ngốc quá độ. Chẳng ai đầu óc bình thường mà lại bất lịch sự thế này cả »
Thấy Jaejoong im lặng nhìn mình với ánh mắt cậu-nghĩ-tôi-sẽ-cho-phép-à, hắn cũng lúng túng im lặng theo.
- …
- …
- …
- Cậu cần gì ở chỗ ngồi này ? – Jaejoong cất tiếng hỏi.
- Hả ? Ờ thì… Tớ thích… rêu… - hắn ta bắt đầu cúi gằm đầu xuống.
- Rêu ? « Cái quái gì thế này ??? »
- Ừ thì rêu… - cúi đến mức cổ sắp gãy ra rồi.
- …
- …
- Ngắm hay ngửi ?
- Moo ? – hắn ngóc đầu lên, trên mặt viết đầy dấu chấm hỏi.
- Tôi hỏi, là cậu thích ngắm rêu hay ngửi rêu ? – Jaejoong rất kiên nhẫn.
- Ngắm… ? – hắn cuống quýt chọn bừa.
- Cậu muốn ngắm thì ngồi phía ngoài đi, ngắm vẫn tốt. Tôi thích gió chỗ này, nên sẽ ngồi sát cửa sổ, ổn chứ ? – dù gì Jaejoong cũng là người đến trước, bỏ công sắp xếp thế này đã là tử tế lắm rồi. Hôm nay tâm trạng khá tốt nên cậu mới tiếp chuyện với tên đầu tổ quạ kia, chứ nếu bình thường thì cậu đã không thèm liếc đến một cái.
- Ô… ổn… - đầu tổ quạ lắp bắp.
Jaejoong nhìn đít chai đen thêm 1s, sau đó gục xuống bàn ngủ tiếp.
- Ơ khoan…
« Gì nữa đây… »
- Hân hạnh được làm quen, tên tớ là Jung Yunho, sinh ngày 18/2/1986. Tớ từ Gwangju mới lên Seoul này nhập học, khá nhất môn Văn, dở nhất môn Mỹ thuật, thích ăn đồ ngọt và rất ghét thức ăn quá mặn. Tớ cũng thích nghe tuồng cổ nữa. Sau này mong được chỉ giáo nhiều – đít chai đen tuôn ra một tràng lưu loát, sau đó còn khẽ gật gù lễ độ, nhưng tiếc là Jaejoong đang ụp mặt xuống bàn nên không nhìn thấy.
Làm quái gì hắn ta phải khai tuốt tuồn tuột sơ yếu lý lịch của mình ra như thế ? Jaejoong chán nản *lại* ngóc đầu lên nhìn hắn.
Tiếc thay, mắt hí răng khểnh kia lại hiểu cái nhìn nhà-ngươi-dở-hơi-muốn-chết của Jaejoong thành tớ-muốn-nghe-thêm-nữa, bèn bồi thêm vài câu.
- Không phải càng biết nhiều thông tin về nhau thì càng dễ hiểu nhau hơn sao ? Huống chi tớ và cậu còn là bạn cùng bàn, sau này còn phải giúp đỡ nhau nhiều – mắt hí răng khểnh cười hớn hở - Là mẹ tớ bảo như thế.
- …..
- ….
- …
- Kim Jaejoong…
- Moo ?
- Tên tôi là Kim Jaejoong. Xin chào.
…
No comments:
Post a Comment