Saturday 11 January 2014

11.01.2014

Ừ thì nói chung là, tương tư rồi buồn đó...

Ước chi chỉ cần viết ra là đã đủ hết tương tư rồi.

Đặt tay xuống gõ chữ, thấy nhẹ lòng hơn hẳn. Nhưng mà nhẹ xong rồi, từ từ nó cũng nặng lại thôi.

Mày ơi, mày khác với tao quá. Tao sống cho thực tế, mày sống cho lý tưởng. Tao cố gắng xong rồi sẽ bắt đầu hưởng thụ, mày cố gắng xong sẽ lên kế hoạch cố gắng tiếp.

Có mệt lắm không?

Chắc là chẳng đủ tâm trí để lo cho những cảm xúc vớ vẩn của tao đâu, mày nhỉ.

Mày còn nhiều thứ phải lo quá. Nên chắc tao phải tự giải quyết vấn đề của tao thôi.

Đúng, chỉ là vấn đề tâm lý của riêng tao thôi mà.

Cả ngày hôm nay, người tao cứ buồn buồn, bức bối. Chắc là tao nhớ mày. Tao không gạt mày ra khỏi đầu được. Tao cũng không biết phải làm gì cho vui vẻ trở lại. Theo kinh nghiệm là nên viết ra, ấy vậy mà lúc đặt tay lên lại chẳng biết viết gì. Hiện tại tao cũng chẳng biết mình đang viết cái giống gì nữa. Thế là cứ buồn vu vơ, cứ nghe nhạc cho buồn thêm. Cứ ngủ, cứ học bài, cứ làm việc nhà cho lòng vơi bớt chút gì đó chưa định được hình, nhưng vẫn nặng trịch.

Cũng lên FB tìm hơi người, nhưng hình như hơi sai lầm. Tao đâu cần thêm hơi người. Tao cần mày cơ, cần mày thích lại tao cơ. Nhưng mày đâu có thích lại tao. Mày chỉ quan tâm tới tao thôi.

Ừ, đúng vậy đó. Tao cũng tự biết vậy.

Tự nhiên hôm nay trong đầu tao bỗng nhớ về hình ảnh ngày hôm đó, lúc mày đưa tao đi ăn với tụi bạn mày á. Tao mất tự nhiên lắm, đúng không. Có lẽ tao làm mày nhớ về một tao im lặng của năm ngoái, một tao chỉ biết cười hiền khô và nói gọn lỏn. Có lẽ vì vậy mà mày nhìn tao nhiều.

Nhưng cái tao không quên được, là cái nhìn của mày khi tao trở về với bạn ý, khi tao nói chuyện và an ủi bạn ý. Mày quay lại nhìn tao, nhìn bằng ánh mắt ấy...

Như thể, tao là một người đặc biệt.

Như thể, có chút sở hữu trong ánh mắt ấy.

Tao đang tự thuyết phục bản thân, rằng tao đang hoang tưởng.

Đang thực sự cố gắng nè.

Nhưng mà cái ánh mắt ấy của mày cứ ám ảnh tao mãi thôi. Nó làm tao cứ lấn cấn không buông được, đơn giản vì tao không thể hiểu nổi mày nghĩ gì lúc đó.

Tự nhiên tao có chút hy vọng, rằng lúc đó mày đang nghĩ về thứ gì đó tầm thường một chút, thô một chút, xấu xí càng tốt, để tao dứt được lòng mình đi.

Nhưng cũng chỉ là tao hy vọng thôi. Chứ có bao giờ tao đoán được mày đang nghĩ gì đâu.

Haha, giờ đầu tao lại nặng lần nữa rồi.

Tao nói rồi, ước chi chỉ cần viết ra là nhẹ được lòng, không phải lo nghĩ gì nữa.

Để tâm sự chất chứa kiểu này, mất tập trung quá. Mà cả năm tao học có 2 tuần thôi, tao không muốn mất tập trung đâu :-<

Hồi nãy mày tâm sự với tao, tao thấy mày còn suy nghĩ nhiều hơn tao nữa, còn khổ hơn tao nữa.

Chỉ biết mong cho mày cố lên.

Cố lên, cho lý tưởng của mày, cho đền đáp những nỗ lực của mày. Và cho nụ cười của mày nữa. Trước giờ hiếm khi thấy mày cười vì vui lắm, có biết không?

Thương mày nhiều, thằng ròm già.


- - -


Mình có nên vô tâm vô tư tiếp không?

Trước giờ mình say nắng ít, say nắng lâu, còn dạo này sao mình thấy mình cứ liêu xiêu hoài, thiệt tốn sức quá. Chắc một phần cũng la do đống hoóc môn dở hơi. Nhưng mình cũng muốn trốn tránh, khỏi phải nghĩ về tương lai nữa quá.

Mình chỉ biết rằng trước mắt, tương lai phải kiếm được tiền.

Phải được cái đó trước đã. Mà không phải kiếm bao nhiêu cũng được đâu, phải kiếm cho nhiều vào.

Phải lo được cho bố mẹ. Phải quan tâm đủ cho bạn bè. Sau đó mới tính đến yêu đương chồng con.

Như vậy, có đúng không?

Mình cũng không biết nữa. Nếu đã xác định vậy, thì phải tìm cách đóng băng tim lại, đừng nhúc nhích cục cựa gì cả. Mà mình cũng không chắc là mình có muốn thế hay không.

Mình thực sự rất muốn có người yêu. Và mình cũng muốn học hành để kiếm tiền nữa. Nhưng xem ra, tài và sức của mình không đủ để thực hiện cả hai.

Giờ phải làm sao?

Lúc này, nghĩ tới gia đình mình hiện tại, và nghĩ tới người yêu của mình trong tương lai, đặt cả hai lên một bàn cân vô hình nào đó.

Thôi thì, tập trung kiếm tiền đi vậy. Phải học, phải đi làm, phải cố gắng cho thật tốt.

Aaa~ Vậy đi, ngủ thôi.

No comments:

Post a Comment