Tự dưng thấy mệt mỏi quá.
Muốn buông hết, biến mất đi một chút.
Muốn dọn bớt âu lo, dọn bớt suy nghĩ, dọn hết cảm xúc đi một chút.
Bỗng dưng cảm thấy, tình cảm đáp lại chưa đủ chút nào, mà có lúc lại là nhiều quá, nặng quá.
Mệt rồi.
Có lẽ nên quay về với học, với thế giới không người.
Có lẽ là do nhỏ đó, do bạn ý, do thằng kia, do nhóc nọ,
Có lẽ là do mình, do bệnh tật
Hoặc cũng có lẽ là do đã ăn quá nhiều gà...
Nói chung là muốn ngủ, muốn nghỉ, muốn dừng suy nghĩ, muốn nói xàm, muốn mất hình tượng.
Muốn khóc một chút, chẳng cần nguyên do.
Gắng gượng làm chi, kết quả cũng chẳng tới đâu, lúc nào cũng vậy
Toàn là tự lừa bản thân
Ai muốn đi, cứ đi đi
Ai muốn ghét mình, cứ ghét đi
Ai muốn quan tâm, muốn hiểu, thì mặc kệ mình một thời gian đi
Đằng nào thì lúc mình khóc cũng chẳng ai nghe...
Ai lại ôm mình một cái đi...
- - -
Muốn ngủ, muốn nghỉ, muốn ôm
Mai lại phải gắng gượng
Ghét mấy con rệp quá
- - -
"ngoài bà
ai để ý tới t đâu
:D"
Bạn à, nghe buồn quá, mình không nỡ vui
Chỉ biết lái câu chuyện sang hướng khác
Xin lỗi nghen, vì mình không quý bạn tới mức đó
Mà mình nghĩ, bạn cũng không xem trọng mình đến mức đó
Chung quy là, xin lỗi.
- - -
Tới giờ tự kỉ, nói chuyện nghe tăm tối quá.
Nhưng mà mệt.
Đi ngủ.
Ngủ...
No comments:
Post a Comment