Tuesday 26 August 2014

26.08.2014

Chậc, tháng trước không viết cho hoàn chỉnh bài nào để đăng cả, mất đẹp rồi. Cả năm rồi ít nhất 1 tháng cũng có một bài, tháng vừa rồi kinh khủng quá :'(

Nhưng cũng có quá nhiều chuyện xảy ra.

Bỗng dưng bánh đa thật quan tâm. Bỗng dưng có một ngày muốn khóc và kể cho nó nghe mọi thứ. Để rồi đọc câu trả lời của nó thì mắt rơm rớm thiệt luôn. Bỗng dưng cảm thấy, có một người như thế này ở bên cạnh thật tốt. Và dù có chuyện gì xảy ra, dù mối quan hệ có bị thay đổi đến thế nào đi chăng nữa, mình cũng sẽ không buông tay cái thằng ròm này, sẽ giữ nó mãi bên mình và để được nó quan tâm như thế.

Đó là cảm giác của tháng trước. Mà mới chỉ sau vài tuần, mình lại có cảm giác nó xa như mấy đời luôn rồi.

Giờ trong đầu mình chỉ còn mỗi chữ PTT thôi.

Mình thật sự không ngờ sẽ có ngày mình cũng được tiếp cận như thế. Chỉ đơn giản chọn một chiếc áo nhã nhặn một chút, đầu tóc chỉn chu một chút, sau đó chỉ việc im lặng ngồi nghe giảng, cười một chút và chào một chút khi cần.

Ấy vậy mà cũng có người đến cạnh mình trò chuyện.

Mình vốn nhạy cảm với những chuyện này, do đã nghe quá nhiều và học được quá nhiều những dấu hiệu nhỏ nhặt. Mình biết khi nào một người muốn xã giao, cũng như khi nào một người muốn nói chuyện - thực sự muốn nói chuyện, muốn tìm cớ để lắng nghe. Ngày đầu tiên còn có thể nói là còn mới lạ và muốn mở rộng quan hệ, nhưng tới ngày thứ 2 là đủ xác định rồi.

Mình cũng biết cách bật đèn xanh luôn.

Hỏi vì sao mình chịu bật ngay lúc đó, thú thực cũng không giải thích rõ được. Chỉ có cảm giác là đằng ấy đang chủ động, mà mình thì thích người chủ động.

Nói chung thì tất cả các lý do cho hầu hết mọi hành động của mình là chỉ vì, bạn ấy tiếp cận mình đúng theo cách mình thích. Chủ động vừa phải, dịu dàng vừa phải, hài hước vừa phải và thân mật cũng vừa phải.

Nhưng không hiểu sao lần này mình thấy mọi thứ nằm trong tầm kiểm soát lắm, chứ không cuồng nhiệt và mất phương hướng như những lần trước mình đơn phương.

Đúng là hình như ai yêu nhiều hơn, người đó khổ. Trước giờ mình đã làm người khổ biết bao lâu rồi cũng chẳng biết, giờ nằm ở "kèo trên", rõ ràng là cảm giác khác hẳn. Đó giờ những người mình thích có cảm giác thế này đây sao? Một chút thích thú, một chút ấm áp, một chút hưởng thụ. Mà đồng thời cũng lưu luyến, chẳng muốn mất người ta.

Nhưng cái đáng lo nhất, đó là mình không hiểu được người ta như mình hiểu những người mỉnh thích.

Đơn giản bởi vì, tụi mình không phải từ bạn bè đi lên. Được tán tỉnh đúng cách thì rất thích, nhưng không nhìn thấu được nó là người như thế nào, tốt như thế nào và xấu như thế nào. Cảm giác không thoải mái cho lắm.

Nhưng được cái là, gì dễ thương thì dễ thương lắm.

Tiếng Anh ngăn cách. Kéo tay đi. Quan tâm chở đi chở về. Nói nhỏ bên tai. Giật nhẹ tóc. Kéo kéo cái kính (vô dụng) của nón bảo hiểm. Lẩu dê nhiều rau, lại còn giành gắp hộ. Kể về gia đình. "Về sớm kẻo má la". Đội mưa chở mình ra sân bay không chút phàn nàn. Cho mượn áo khoác xám rộng thùng thình còn vấn vương. Tinh tế vừa phải. Huých vai. Sờ trán xem liệu có đang sốt. Thả cho mình lạc (giả bộ) ở sân bay, sau đó đón mình bằng một nụ cười ấm không thể tả bằng lời. Tay đặt trên lưng trong thoáng chốc. Nụ cười hiền tiễn mình về. Tin nhắn cụt lủn, đợi mãi chẳng thấy hồi âm vì đang học.

Tất cả, tất cả, chỉ trong trọn vẹn có một tuần.

Một tuần rồi đó, kể từ ngày mình gặp bạn.

Cho dù sau này có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, chúng ta sẽ đi đâu về đâu, bản thân mình sẽ trải qua bao thăng trầm đi chăng nữa, mình cũng chẳng bao giờ có thể quên rằng đã từng có một cậu con trai đã lấy lòng mình dịu dàng đến thế, ngọt ngào đến vậy.

Tự nhiên thật muốn ôm một cái để cảm ơn. Thiệt lòng thiệt sự thiệt tình cảm ơn.

- - -

Viết ra thì thấy tình cảm nó còn sâu, chứ thật sự lúc đang ngồi một mình trong phòng trọ thế này, bụng đang ấm vì tô cháo tự nấu và đầu óc đang lâng lâng vì thuốc cảm thế này, bỗng cảm thấy hình như đầu mình suy nghĩ rất nhiều về bạn ý, nhưng trong tim chẳng có bao nhiêu.

Không hiểu nổi.

Những lần trước, tim rất ấm. Có cảm giác như thích một người nào đó là một điều rất thần kỳ, khiến tim mình đập nhanh, lòng mình nao nức và lúc nào cũng phân vân nửa muốn chờ đợi, nửa nôn nóng muốn chủ động tiến lên quan tâm.

Không hẳn là cảm giác lúc này không đáng quý, nhưng thực sự nó... lặng hơn rất nhiều. Là vì chưa thích? Hay vì đây không phải là yêu thương một phía? Thực sự không rõ.

Mình vốn đã khẳng định với bản thân, mình chỉ chắc chắn đang rất thích cách bạn ấy cầm cưa. Mình biết mình rất may mắn khi gặp được một cơ hội đúng sở thích mình tới vậy, và trân trọng nó lắm, bao nhiêu nơron não còn lại cũng đều dành cho nó hết rồi, cứ ngẩn tò te cả ngày thôi.

Nhưng nếu hỏi mình có thực sự thích con người ta chưa, mình thực sự không chắc, và cảm thấy rất có lỗi khi nói ra. Nhưng không chắc thì vẫn là không chắc thôi, không thay đổi được.

Đành thuận theo chiều gió trước vậy. Mình cũng thật muốn có bạn trai rồi. Và nước đi này cứ như trời thảy xuống đãi tiệc vậy, thực đáng nghi mà. Để mình hạ quyết tâm đã. Sau khi đã chốt hạ lòng mình rồi thì sẽ không bao giờ còn cảnh đứng núi này trông núi nọ nữa.

Kiên nhẫn cùng mình nha, bạn ơi...

No comments:

Post a Comment