Tuesday 25 May 2010

21/05/2010




Thế đấy! Mình chịu hết nổi rồi!!!

Mình đã cố kìm nén bao lâu nay, nhưng h mình có thể hét lên khẳng định điều này được rồi!


Mọi người đều ghét mình!!!


Mình là người chuyên làm người khác ghét ~


Có cố gắng đến mấy, nỗ lực đến mấy, bản chất vẫn hoàn bản chất thôi.



Chỉ muốn bật khóc...


Buông tha cho tôi đi! Đừng nhìn vào tôi nữa! Đừng ép buộc tôi nữa!!! Cũng đừng thuyết phục tôi xuôi theo ý các người nữa!!!

Làm ơn đi...

Đừng gò bó tôi như thế này nữa...


Tôi muốn làm trẻ con. Tôi muốn mơ mộng. Tôi muốn chơi đùa. Tôi muốn có bạn bè.

Tôi muốn... bản thân mình sẽ tin vào những gì mình MUỐN tin...

Làm những gì mình MUỐN làm...


Các người oán ghét tôi, cứ trừng phạt tôi đi, làm cho đau đớn vào...

Hãy thử đi! Cho tôi một lần đau dớn cùng cực đi, rồi biến khỏi đời tôi!

Đi đi...

Đừng để tôi nhìn thấy mặt các người nữa...

Tôi đã nói câu này bao nhiêu lần rồi nhỉ...?

Nếu... các người nhất quyết không chịu đi... thì... tôi sẽ đi.

Sẽ xéo khỏi đời các người.

Để các người không phải nhìn tôi cười giả tạo, không phải nghe tôi nói, không cần tốn sức chà đạp tôi làm gì nữa.

Tôi sẽ đi.






Khóc rồi.

Mày khóc làm gì hả? Chẳng có ai ở đây đâu. Mày đã chìm trong bóng tối rồi. Sẽ chẳng ai thắp bất kỳ ngọn đèn nào lên cho mày, cũng như chẳng ai lau khô nước mắt cho mày đâu, con nhóc ngu ngốc ạ.





Đúng.



Mình đã quá ngu ngốc rồi.

No comments:

Post a Comment