Mới đọc fic Nơi thời gian ngừng lại của ss Okami. Không. Là đọc lại. Nhưng vì cảm xúc vẫn vẹn nguyên, nên cứ tưởng mình mới đọc lần đầu...
Khi nào thì thời gian ngừng lại nhỉ? Và nơi ấy, nơi có thời gian ngừng lại ấy, là như thế nào?
Có phải chăng, đó là những lúc, ta nhắm mắt và hồi tưởng mông lung, đến khi gặp một hình ảnh, một kí ức nào đó khiến dòng suy nghĩ của ta dừng lại, hay thô thiển hơn, bị tắc, bị nghẽn?
Hay là những khoảnh khắc trong đời, khi ta chẳng còn nhớ nổi cái từ "thời gian" nó đánh vần ra sao?
Hay... đó là những lúc... ta ước sao thời gian đừng bao giờ trôi?
Vậy... thì nhiều lắm (T^T)
Nơi thời gian ngừng lại, có những con ho buốt nhói kéo dài
Đó là khi bật hỏi, Sao thời gian trôi chậm thế?
Đó là khi bật hỏi, Sao thời gian trôi chậm thế?
Nơi thời gian ngừng lại, có những bức tường ẩm ướt
Một ngôi nhà thật to, nhưng vẫn rất chật chội
Đông lắm
Tới cả trăm đứa trẻ chứ không chơi
Quay cuồng
Ám ảnh
Chỉ còn mình tôi, nổi trên vòng xoáy mịt mờ...
Nơi thời gian ngừng lại, có ánh mắt xót thương của mẹ
Khi nhìn thấy mảng trầy trên tay tôi, mà lúc ấy, tôi còn chẳng biết chúng xuất hiện lúc nào
Chỉ biết, tôi đã rất vui, và hậu quả là rất rát
Nhưng mẹ à, con không hề đau, và con cũng chẳng hề nói dối mẹ.
Rằng con chẳng hề biết, mình đã bị thương vào lúc nào.
Mẹ à, sao mẹ không tin con...?
Một ngôi nhà thật to, nhưng vẫn rất chật chội
Đông lắm
Tới cả trăm đứa trẻ chứ không chơi
Quay cuồng
Ám ảnh
Chỉ còn mình tôi, nổi trên vòng xoáy mịt mờ...
Nơi thời gian ngừng lại, có ánh mắt xót thương của mẹ
Khi nhìn thấy mảng trầy trên tay tôi, mà lúc ấy, tôi còn chẳng biết chúng xuất hiện lúc nào
Chỉ biết, tôi đã rất vui, và hậu quả là rất rát
Nhưng mẹ à, con không hề đau, và con cũng chẳng hề nói dối mẹ.
Rằng con chẳng hề biết, mình đã bị thương vào lúc nào.
Mẹ à, sao mẹ không tin con...?
Nơi thời gian ngừng lại, có xirô ngọt, có mì giòn tan
Có miếng ổi tím, và những vỉa hè đầy màu sắc
Có nâu sạm, có trắng nõn, có cao, có thấp
Có tóc ngắn hay cười, có đầu đinh mặt quạu
Có nụ cười híp mắt, có giọt nước tròn xoe
Có miếng ổi tím, và những vỉa hè đầy màu sắc
Có nâu sạm, có trắng nõn, có cao, có thấp
Có tóc ngắn hay cười, có đầu đinh mặt quạu
Có nụ cười híp mắt, có giọt nước tròn xoe
Có cả những cơn mưa đầu mùa mát rượi...
Nơi thời gian ngừng lại, có hình ảnh một đứa bé đi lững thững trong đêm
Đã xác định được điểm đến, nhưng lòng vẫn nao nao không chịu lặng
Tóc kẹp, váy xanh, áo hoa và cặp sách
Chỉ một mình
Nơi thời gian ngừng lại, có mùi áo mới, mùi vải kem
Có những nhịp trống thùng thình dồn dập
Có những buổi tập dợt mệt nhoài, nhưng lòng vẫn hừng hực lửa xanh
Có cái mỉm cười thật nhẹ, khi nhìn những hàng trống bé xinh đi thật đều, thật đẹp
Lúc ấy
Tôi quên hết những cái cau mày khó chịu của người lớn, khi tôi cứ phải tập đến khuya mới về được nhà
Tôi quên hết những đêm mù mịt, những con chuột to oành đen nhẻm nhởn nhơ
Tôi quên hết những khúc bánh mì mặn chát, tìm mãi chẳng thấy mảnh thịt nào
Lúc ấy
Chỉ còn sự rạng rỡ chiến thắng, ánh đèn trắng lập lòa, và tấm bằng khen ấm áp trên tay
Lúc ấy
Vui sướng sao, cảm giác mình là một phần của họ, dù là rất nhỏ
Và lúc ấy
Lẫn vào hạnh phúc chiến thắng, là vị mật hoa trang ngọt dịu, đỏ thắm
Tôi
Thấy thời gian như đã ngừng trôi...
Nơi thời gian ngừng lại, có hình ảnh người cô tôi hằng yếu quý
Có lẽ, đó là hình ảnh làm tôi bình tâm nhất
Tôi tự hào rằng, mọi khoảnh khắc tôi có được với cô, đều được ghi nhận kĩ càng
Nổi bật hẳn trên lớp sương mù rét buốt, mờ mịt bủa giăng tôi...
Giọng nói ấm áp, gương mặt hiền từ
Và cả khi gương mặt ấy bị che đi bởi tấm khẩu trang đáng ghét
Cô à
Cô có biết con buồn lắm không? Cái buồn của một đứa con nít không đáng để tâm ư?
Cô chẳng hề tin tưởng chúng con. Khi cô bỏ chiếc khẩu trang ra.
Làm sao chúng con có thể sợ cô được cơ chứ?
Lúc ấy, con muốn khóc lắm. Nhưng lại sợ cô hiểu lầm, nên thôi.
Con muốn khóc. Vì thương cô đấy. Cô biết không, lúc ấy, con rất ghét nghệ. Nghệ làm mặt cô xấu đi nhiều lắm.
Nhưng vài phút sau, thì con không còn ghét nghệ nữa. Vì nghệ làm cô chóng hết đau. Lúc đó, con chỉ biết nghĩ, Không sao đâu cô à. Nghệ tốt lắm. Dù gì đi chăng nữa, đối với con, cô luôn đẹp.
Và đó chưa bao giờ chỉ đơn thuần là một lời an ủi. Thật sự, cô luôn đẹp, dù thời gian có trôi qua nhanh đến mức nào đi chăng nữa.
Lúc ấy, tôi chỉ ước.
Ước sao cho thời gian trôi qua thật nhanh, để cô không còn đau nữa. Nhưng khốn khổ thay, thời gian cứ đứng ỳ tại đó, chẳng chịu trôi...
Nơi thời gian ngừng lại, có hình ảnh một đứa bé đi lững thững trong đêm
Đã xác định được điểm đến, nhưng lòng vẫn nao nao không chịu lặng
Tóc kẹp, váy xanh, áo hoa và cặp sách
Chỉ một mình
Nơi thời gian ngừng lại, có mùi áo mới, mùi vải kem
Có những nhịp trống thùng thình dồn dập
Có những buổi tập dợt mệt nhoài, nhưng lòng vẫn hừng hực lửa xanh
Có cái mỉm cười thật nhẹ, khi nhìn những hàng trống bé xinh đi thật đều, thật đẹp
Lúc ấy
Tôi quên hết những cái cau mày khó chịu của người lớn, khi tôi cứ phải tập đến khuya mới về được nhà
Tôi quên hết những đêm mù mịt, những con chuột to oành đen nhẻm nhởn nhơ
Tôi quên hết những khúc bánh mì mặn chát, tìm mãi chẳng thấy mảnh thịt nào
Lúc ấy
Chỉ còn sự rạng rỡ chiến thắng, ánh đèn trắng lập lòa, và tấm bằng khen ấm áp trên tay
Lúc ấy
Vui sướng sao, cảm giác mình là một phần của họ, dù là rất nhỏ
Và lúc ấy
Lẫn vào hạnh phúc chiến thắng, là vị mật hoa trang ngọt dịu, đỏ thắm
Tôi
Thấy thời gian như đã ngừng trôi...
Nơi thời gian ngừng lại, có hình ảnh người cô tôi hằng yếu quý
Có lẽ, đó là hình ảnh làm tôi bình tâm nhất
Tôi tự hào rằng, mọi khoảnh khắc tôi có được với cô, đều được ghi nhận kĩ càng
Nổi bật hẳn trên lớp sương mù rét buốt, mờ mịt bủa giăng tôi...
Giọng nói ấm áp, gương mặt hiền từ
Và cả khi gương mặt ấy bị che đi bởi tấm khẩu trang đáng ghét
Cô à
Cô có biết con buồn lắm không? Cái buồn của một đứa con nít không đáng để tâm ư?
Cô chẳng hề tin tưởng chúng con. Khi cô bỏ chiếc khẩu trang ra.
Làm sao chúng con có thể sợ cô được cơ chứ?
Lúc ấy, con muốn khóc lắm. Nhưng lại sợ cô hiểu lầm, nên thôi.
Con muốn khóc. Vì thương cô đấy. Cô biết không, lúc ấy, con rất ghét nghệ. Nghệ làm mặt cô xấu đi nhiều lắm.
Nhưng vài phút sau, thì con không còn ghét nghệ nữa. Vì nghệ làm cô chóng hết đau. Lúc đó, con chỉ biết nghĩ, Không sao đâu cô à. Nghệ tốt lắm. Dù gì đi chăng nữa, đối với con, cô luôn đẹp.
Và đó chưa bao giờ chỉ đơn thuần là một lời an ủi. Thật sự, cô luôn đẹp, dù thời gian có trôi qua nhanh đến mức nào đi chăng nữa.
Lúc ấy, tôi chỉ ước.
Ước sao cho thời gian trôi qua thật nhanh, để cô không còn đau nữa. Nhưng khốn khổ thay, thời gian cứ đứng ỳ tại đó, chẳng chịu trôi...
No comments:
Post a Comment