Monday 17 May 2010

17/05/2010



Mấy hôm nay mình thật sự thoải mái ^^

Nhưng thoải mái nhất, có lẽ là từ hôm Chủ Nhật, sau khi đi chơi với cái lũ chết toi kia (-- --") Nói thật, đi với chúng nó 4 tiếng mà còn sung sướng hơn đi với tụi cùng lớp cả ngày. Vui, uh thì không vui bằng, nhưng ấm áp lắm cơ. Đến tối, còn một mình trong phòng, mới thấy tim mình ấm áp đến không ngủ được, phải ôm bé gấu bông êm êm vào mình mới có thể chợp mắt.


Lạnh lẽo riết quen mất rồi....


Chậc, đến hôm nay mới hoàn thành xong cái blog này. Thật sự thì chẳng mệt tí nào, nhớ hồi làm WordPress còn kinh khủng hơn (=3=) Thật thích khi có được một nơi cho riêng mình, không ai xen vào, cũng chẳng ai biết mình ở đây ^^ Giống như chỗ trốn bí mật vậy ^^ Tâm trạng lại càng tốt hơn.

Bắt tay vào làm cho cái bài này đúng với tinh thần "Diary" nào *đập tay*





Hôm nay là ngày cuối cùng của năm học. Nhưng sao thấy lạ, rằng mình chẳng hề cảm thấy thế. Đây giống như buổi học ngay trước khi nghỉ Tết, hay nghỉ Noel vậy. Không hề có cảm giác là hè đã đến. Hè là phải nghỉ ngơi, phải chơi bời cho sướng vào, phải không? Nhưng sao đầu óc vẫn bộn bề...

Chắc chắn là mình không đang lo lắng về chuyện học tập rồi. Đã được cái chức Học sinh giỏi đáng chán ấy, Đội tuyển cũng đã đậu, vậy thì còn quái gì để lo lắng nữa?

Vậy chỉ còn 2 chuyện để lo thôi. Gia đìnhtình cảm. Nói 2 từ này ra, bỗng chẳng ngăn được bản thân nhếch mép cười.

Gia đình á? Phù phiếm quá. Xa xỉ quá. Chẳng biết nó ở gần hay xa mà nắm lấy. Mà mình cũng chẳng quan tâm. Chỉ muốn đi khỏi nhà càng nhiều càng tốt, và các lớp ngoại khóa là một sự lựa chọn thích hợp. Thả mình vào những bản vẽ đầy than chì, những hóa chất chẳng mấy gì thơm tho, hay vùi đầu vào đống sách truyện rối rắm, có lẽ tốt hơn nhiều so với việc ngồi im thin thít ở phòng khách lạnh băng mà chán ngán.

Mình thích nhạc cụ, nhưng mình lại lười học chúng. Mình thích vẽ, nhưng lại chẳng muốn vẽ gì cả. Vậy thì chuyện thú vị nhất để làm chỉ còn là đọc mà thôi ^^ Mớ fic mới in quả là đáng giá biết bao ~

Tình cảm á? Nghe tới là mệt. Một đã đủ ngán rồi, giờ lại một em nữa dính chưởng. Cấp 3 đúng là mệt. Chả lẽ cứ ai ngồi gần mình là bị mình chọt cho đui mắt, phá cho không suy nghĩ ra hồn nổi nữa à? Mà dù có như thế đi chăng nữa, cũng không thể dễ dàng "dính" vào mình như chuột dính vào keo thế chứ? Mình có phải đèn neon hút ruồi đâu nào?

Mà lại gặp những người mình ưa còn chả nổi, huống chi là thích! Ngưỡng bạn còn chưa thò ngón chân qua được, vậy thì làm sao có thể có-cơ-may lên level đây?

Lý do để mình không thích 2 người ấy, không nhiều, nhưng không thể vượt qua. Bạn no.1 thì... haizzz... Cậu ta không thật sự thích mình. Cậu ta thích gì ở mình, mình không rõ, nhưng mình có linh cảm không tốt. Và cái cách cậu ta khoe khoang mình với mọi người, nhưng sau lưng thì lại xem mình như một-bé-thỏ-ngây-thơ-chả-biết-đếch-gì làm mình khinh. Đúng, khinh. Chà, mình làm cao quá rồi. Mình cũng chẳng hay ho gì hơn ai *nói đúng hơn là chả hơn nổi ai*, nhưng mình vẫn không thể tôn trọng được con người ấy.

Mình cũng là con gái. Mình có cảm xúc, có tức giận.

Chứ không phải một con búp bê não bé chỉ biết cười.


Các người có thực sự NHÌN NHẬN tôi như thế không?

Hay... tôi đã đóng kịch quá giỏi?


Đến bạn no.2. Dấm.

Chẳng dám nói ai, nhưng sự thực thì đầu năm đã bị thu hút. Chắc là vì đôi mắt cứ dán dính vào người khác không rời, và cái sự diêng phát biểu của nó. Thậm chí, đã từng tưởng, rằng mình có thể thích một lần nữa.

Và, nhìn mãi mà vẫn thấy nó giống một ai đó, rất quen. Một người mình CẦN phải nhớ ra. Nhưng lại không sao nhớ nổi.

Đến ngày ấy, ngày chuyển chỗ, mình vẫn giữ nguyên cái hy vọng mong manh ấy. Rằng tim mình có thể tăng cường độ đập lên lần nữa. Và, hình như mình đã suýt chạm tới được ánh sáng le lói ấy, nếu như không nhận ra những điều làm mình không-thể-chấp-nhận nơi nó.

Cái lòng tốt của nó, chỉ giới hạn trong một mình mình. Cho dù mình chỉ hơi gặp khó khăn một chút, nó sẽ xuất hiện và làm cái chuyện mình ghét nhất trên đời - giúp đỡ mình. Khi ấy, mình vẫn chưa thể chấp nhận được nó, dù mình có cảm tình với nó đến đâu đi chăng nữa. Mình không quen nhận được sự giúp đỡ từ bất kì ai.

Và rồi, khi mình nghĩ "Tốt thôi, nó cũng là một người tốt, nhiệt tình, nhà khá giả, không đến nỗi xí trai và đểu vô độ như lũ bạn mình", nghĩa là xem xét đến khá năng chấp nhận một người bạn mới ấy, thì cái sự thật này nó ập đến mình, như một nhát chổi lia qua, quét hết cảm giác của mình đi.

Nó chỉ quan tâm đến mình. Và đó chính là điểm mình không-chấp-nhận-được.

Dù bất kì ai lâm vào hoàn cảnh y chang mình, có khi còn khó khăn hơn, nó sẽ chẳng buồn ghé mắt đến.

Dù người khác đang có tâm sự gì, hay nỗi lo nặng nề đến đâu đi chăng nữa, nó sẽ chẳng quan tâm mà cứ tiếp tục xả stress của mình lên họ.

Và đau lòng hơn...

Nó thích mình, nhưng nó lại chẳng cần mình thích lại nó.

Lời tỏ tình (nếu có) của nó, chẳng qua chỉ là một CÂU NÓI...

Dứt điểm hết những âu lo, khó xử của bản-thân-nó

Và tống hết chúng sang mình.


Chà, mình phải cảm ơn cái nick Knight nhiều nhiều. Nhờ thế, tim mình lại có thêm một lỗ thủng, và màu nâu của mắt mình lại có dịp sậm màu thêm.

Hôm ấy, mình không chỉ nhận được cái clip của nó - cái clip mà dù có phải bán hết máy lạnh trong nhà đi, chắc nó cũng cam lòng, miễn là nó đừng rơi vào tay mình một cách vô duyên như thế này - mà mình còn có cơ hội nhận ra tình cảm thật, suy nghĩ thật của nó nữa.

Và cái cơ hội ấy chẳng làm tâm trạng mình khá lên chút nào.

Hôm ấy, mình đã buồn nôn kinh khủng. Không, tên ấy chẳng có gì đáng buồn nôn cả, thật đấy (-- --") Khi quá căng thẳng, người ta cũng có thể buồn nôn mà? (=3=) Và mình lại phải nhờ đến sự trợ giúp của bạn gấu bông mới có thể ngủ được. Lần này là ôm thật chặt, nhưng vẫn không thể lấp đầy lỗ thủng trong lòng...

Nhưng ngày thứ sáu ấy, cũng thật cảm ơn trời, tên ấy vẫn còn chút tình người. Ít ra, bụng nó cũng không hẹp đến nỗi không cho mình nổi một buổi đi chơi ra hồn. Hôm ấy, mình đã thực sự rất vui. Một ngày vui hiếm hoi trong khoảng thời gian gần đây.

Dù gì cũng cảm ơn. Khá nhiều đấy ^^




Quay lại buổi sáng nay nào. Đúng là một thảm họa. Ôi, cái cưa nhà mình nó "ba chìm bảy nổi" còn hơn cái bánh trôi nước của bác Hồ Xuân Hương. Lội bao tầng lầu mới vớt được nó ra. Thật là yêu cô lao công quá đi. Tết năm sau sẽ đem bánh cho cô vậy. Cô ráng chờ nhé ~ Con thực sự biết ơn cô lắm ấy ^^

Chà, pizza vẫn béo ngậy như hồi nào. Chỉ có cái, là ăn chung sẽ ngon hơn rất nhiều ^^



Hôm nay là một ngày tàm tạm ~



No comments:

Post a Comment