Monday 1 July 2013

30.6.2013 - Tự dưng muốn lảm nhảm

Giờ cái gì chạy ngang qua đầu thì viết xuống thôi.

Năm sau không biết clb mình sẽ như thế nào nhỉ. Anh Học lên làm chủ nhiệm, thằng Thu và ông Bình có lẽ tương lai sẽ lên làm phó ban chuyên môn? Khánh chắc sẽ tiếp quản trưởng ban đối ngoại rồi, ban kĩ thuật (làm ơn đừng có) là mình, rồi sao nữa?

Có khi là vì anh Thiệu làm tốt quá, cả anh Nhật và anh Bảo nữa, nói chung cả dàn mấy anh chị năm nay quá tuyệt vời, nên viễn cảnh nào mình nghĩ tới đều không thể tốt đẹp hơn cho được.

Tự dưng thấy nản. Mà tuyệt không muốn bỏ. Đã vướng vào cảm xúc này bao nhiêu lần rồi?

- - -

Chuyện dở hơi nhất trên đời, ấy là giới thiệu người mình ưng cho một đứa khác.

Mà ngẫm lại thì có khi đó cũng là một quyết định đúng đắn. Kiểu như, mình đã ưng rồi thì chắc chắn là phải ổn, ít nhất là cũng tương đối, và giới thiệu người đó cho bạn tốt thì an toàn khỏi phải chê rồi còn gì.

Ừ, chắc là thế.

Mình cũng không nghĩ được, nếu chuyện của mình và bạn ấy có thành thì hai đứa sẽ đi đến đâu. Cái đích mình nhắm đến là ba-bước-lên-chồng. Dù chưa hiểu rõ người ta, chưa biết người ta có vừa khớp với cái vị trí "chồng" trong cuộc đời mình không, nhưng vẫn có cái linh cảm là không thể.

Cũng không biết được, rồi hai đứa nó có nên chuyện hay không. Tịt ngòi, không có linh cảm gì hết luôn. Thôi thì con đường ấy, hai đứa bay đành tự bước đi vậy.

Nhưng mà, bạn à, mình vẫn ưng bạn lắm, cũng không hẳn chỉ coi bạn là một người bạn. Thích đánh lẻ với bạn lắm. Thích thấy bạn cười nói chỉ với một mình mình lắm. Thích gương mặt với dáng người bạn lắm, cả sự ngây ngô của bạn nữa.

Nhưng mà, cũng chỉ thế thôi. Nông lắm. Có khi, là do lòng mình nông.

Bạn tốt của tui à, tui cũng thương bà lắm. Thương bà đủ mọi chỗ. Cho nên lúc nó hỏi, tui chẳng suy nghĩ gì mà tống thẳng sang cho bà luôn =]] Kiểu làm trong vô thức ấy. Tui cũng chẳng tự lý giải được nữa.

Quý nó lắm. Nhưng mà quý bà hơn, nhiều nhiều luôn ấy. Cho nên dù là đối với ai đi chăng nữa thì tui vẫn sẽ làm "nội gián" cho bà, có thông tin gì là bán miễn phí cho bà trước hết. Ai bảo tui hai mặt, tui không biết giữ lời, không biết giữ bí mật, tui kệ hết. Chỉ cần bà (và tui nữa) vui vẻ hạnh phúc là được, hén?

Tui thiệt lòng hy vọng hai người có thể trở thành một-cái-gì-đó khác khác một chút. Gì cũng được. Tiến thên một chút.

Dù là hình như tui suýt thích bạn ấy mất rồi.

May mà chưa phải. May mà tui chỉ đang buồn man mác thôi, lãng xẹt nhạt nhách thế thôi, chứ tim gan thì vẫn an vị, chưa nhúc nhích vặn vẹo gì hết.

May quá, vẫn không sao.

- - -

Nhiều lúc cảm thấy, đọc mấy cái phân tích các chòm sao chỉ để tự khắc phục mấy khuyết điểm của chính mình.

Như là mấy lúc phải cân não dữ quá, do dự dữ quá, thì quyết định quách cho nhanh lên, rồi xoay sở với kết quả. Nghĩ mãi, nghĩ hoài, thì chẳng chuyện gì đi tới đâu được cả.

Bớt xài tiền vô đồ làm đẹp đi, tốt nhất là ko nhìn tới chúng luôn, vì chìm vô thì sẽ không kiềm lòng được, không dừng lại được đâu. Đã biết cảm giác đó rồi, cảm giác muốn lún không phanh ấy.

Bớt tin vào mấy lời nịnh đi. Bớt nóng vội đi. Bớt ngu ngớ ngẩn khi yêu đi.

Làm cái gì cũng phải ráng làm cho đến cùng. Đừng tùy hứng nữa. Có hứng thì tốt, mà không có thì cũng phải cắn răng mà làm, không bỏ dở.

Chăm chút vẻ ngoài cho gọn gàng đi, rồi mới tự tin mà đối mặt với nhân loại được. Có tự dối lòng kiểu gì thì trong cái hốc nhỏ nhất của tâm hồn/đầu óc vẫn là cái tự ti chết tiệt về ngoại hình thôi. Không thay đổi được, không dùng lời nói dối lấp lên được. Vậy nên phải biết tự nhìn thẳng vào nó để nặn nó ra.

Chuyện gì thì bạn bè cũng phải được ưu tiên, đừng bao giờ do dự về việc đó. Không-bao-giờ. Nó có thể sai, thằng kia có thể đáng thương. Nó có thể vô học, thằng kia có vẻ có lý.

Nhưng kiểu gì thì cũng phải ủng hộ nó, về phe nó, dù hai đứa có thua và nhục mặt đến thảm hại. Vì dù không nói ra, nhưng lúc đó nó CẦN ta, và câu "hoạn nạn có nhau" đâu chỉ dùng cho nhưng tình huống sinh ly tử biệt, dao kề sát cổ, tuyệt vọng đau đớn?

Nhỏ bé không có nghĩa là không quan trọng.

Nhỏ bé hình như là trái nghĩa với to lớn.

Mà to lớn với quan trọng thì chẳng phải là một.

Ban đầu, những vực thẳm đều nhỏ. Chúng chỉ là những vết nứt, vết rạn. Có cái lan chậm, như hai mảng lục địa tách nhau ra. Có cái lan nhanh, như động đất núi lở. Chung quy cũng là tách ra, đại thể cũng tựa như cầm da thịt mà xé vậy.

Thà cãi một trận to rồi lành, như đào một cái lỗ rồi lấp, dù không còn vẹn nguyên như ban đầu, nhưng ít ra cũng đỡ đau hơn.

- - -

Vợ mình, đụng đến des là rất tiêu cực. Tiêu cực cả với mình. Và mình không thích điều đó một chút nào.

Còn lại thì, hiện đều thích. Và cũng không muốn nghĩ xem kéo dài được bao lâu. Tốt nhất là đừng nghĩ, nhỉ.

- - -

Vậy là, cấp 3 giữ lại được 2 người.

- - -

Dạo này xã giao đủ rồi, buông thả đủ rồi. Chuẩn bị quay về thời chỉ biết đến những chương trình máy tính và những cuốn sách, chỉ biết đến bản thân và những thế giới không có con người.

Coi như là để bình tâm đi.

Thế giới không có con người rất dễ thở. Rất dễ chịu. Nhưng chìm đắm trong sự dễ chịu quá lâu thì cơ thể sẽ giống như bánh tiramisu không bỏ tủ lạnh.

Trong khi đó thì tim sẽ càng lúc càng tàn đi. Héo queo, nguội ngắt.

- - -

Hình như trong suốt 19 năm cuộc đời, chắc là 3285 ngày cộng thêm mấy ngày nhuần, lúc nào mình cũng muốn ôm ai đó, hoặc được ôm. Ôm cho chặt, ôm cho đã.

Có được 1/19 ước ao đó chưa, hay là do mình không nhớ?

Mà có vẻ như, hầu hết số lần ước ao thành hiện thực ấy đã dồn vào 5 năm đầu của cuộc đời rồi.

Về sau này thì chỉ lèo tèo được vài lần thôi.

Mà cái lúc đó, sung sướng quá rồi thì chẳng còn nghĩ hay nhớ được gì nữa cả.

- - -

Có những người mình chỉ nhớ theo khoảnh khắc. Như một tấm hình, hay một đoạn phim vài giây.

Và đôi khi chúng rực rỡ quá đi, thực ngần ngại.

- - -

Tim mình nó vẫn khờ quá. Phải cải thiện.

- - -

Có những người mình không thích, nhưng đống tơ vò của số phận cứ quấn cả hai lại với nhau. Không thích được, nhưng vẫn chịu đựng được nhau, tạo thành những mối quan hệ thủy tinh với những màu sắc lộn xộn với nhau hết cả.

Có nhiều lúc, mình viết mà chẳng biết đang viết cái gì, vô nghĩa và nhảm nhí, ấy vậy mà nhiều khi đọc lại vẫn có thể ngồi tự khen mình. Chậc.

Trật tự? Khỏi đi.

Não mình vốn cũng đã như đống hổ lốn rồi.

Cái gì mọc chân chạy qua thì viết thôi. Để mai này đọc lại, nhớ lại xem mình đã từng khùng như thế nào.

- - -

Lâu lâu bỗng cảm thấy mấy vệt nắng là những sợi tơ vàng. Lúc thì ve vuốt trên mặt, ấm bỏ xừ, ấy mà lúc gió mạnh thì nó tạt vô mắt cho đau điếng.

- - -

Có thể tư biện minh không, rằng mình không phải không biết lãng mạn, mà chi là cái lãng mạn của mình nó khác với người ta thôi. Cho biện minh như vậy nha.

Người ta nói gì nhỉ, lãng mạn là viết thư giấy trắng, ngửi thấy hương và nhìn thấy hoa. Lãng mạn là bó hoa hồng đỏ thắm, có số lượng đàng hoàng mới có ý nghĩa, bọc giấy mày pastel và vẩy thêm chút nước. Lãng mạn là đèn cầy và biển và tiếng đàn và những cái chạm, là kéo nhau chạy dưới mưa và những vần thơ dịu ngọt.

Trong khi đối với mình, lãng mạn chỉ là những viên thuốc tăng lực cho tình yêu thôi. Thuốc có công dụng, tức là sau mỗi lần dùng, lại thấy yêu thương nhau nhiều hơn.

Chữ mình xấu, mình không thích mùi hoa hồng và mình không thích bị ướt, thể trạng kém nên dễ bệnh lắm. Mình không thích ăn một bữa thinh soạn với nhạc và nến và hoa, vì mình thích bạch tuộc xào ở bãi biển về đêm và bánh flan ở một tiệm gần nhà hơn rất nhiều. Mình không thích thơ, vì mình không đủ khả năng cảm chúng, và mình rất đa nghi nên mình cũng sẽ nghi ngờ luôn khả năng của người tặng cho mình.

Lãng mạn của mình là những cái ôm bất chợt không lý do. Lãng mạn của mình là những bữa ăn thật ngon, nóng sốt và đủ đầy trong những ngày kỉ niệm. Lãng mạn của mình là ngồi cùng nhau ở một bãi cỏ ven sông, ngắm chiều tàn và những cánh diều chao lượn, thậm chí lôi nhau đi thả chúng cũng được, cụ thể cảnh đang nghĩ ở đây là chỗ đường Võ Văn Kiệt ấy. Lãng mạn của mình là có một bờ vai để tựa vào mà khóc, một cái ôm bất chấp nụ cười "quen thuộc" và lời phủ nhận đanh thép. Lãng mạn của mình là khoảnh khắc nhìn sâu vào mắt nhau, cọ mũi và thì thầm những chuyện vô nghĩa nào đó. Là tấm chăn được kéo lên giữa đêm, là ly nước ấm khi họng đau rát, là cái vén tóc lạ lẫm bâng quơ, là sự nhường nhịn, cưng chiều và quan tâm nhau trong những khoảnh khắc bình thường nhất.

Lãng mạn của mình là phải có tim đập, tâm an, xung quanh yên bình như trăm năm vẫn thế.

Và quan trọng là sau khi đi qua lãng mạn, phải thấy yêu nhau nhiều hơn.

- - -

Nghĩ lại thì, nếu trong tương lai mình có được người yêu, thì người đó sẽ trở thành cái gối ôm di động của mình mất.

Cái găng tay di động nữa.

Mà cũng có thể là cả cái lò sưởi luôn.

Là cái gương cũng tốt. Một cái gương luôn cho mình thấy là mình xinh đẹp.

Là cái giá treo áo khoác cũng tốt. Kiểu gì thì áo khoác cũng là để giữ ấm cho mình hoặc cái lò sưởi của mình.

Thương ghê. Người ơi mau đến đi.

- - -

.
.
.
.
.
.
Ban nãy cái suy nghĩ này nó xẹt qua trong đầu nên phải viết, chậc.

Thiệt tình thì mình lên cơn thiếu nữ cũng gớm quá đi. Chẹp.

Nhưng mà, vốn đã tự hứa, chẳng có gì trong cái url này là không thực cả.

Có thể là hoang tưởng, là phi lý.

Nhưng mà mình sống trong đó thực đấy. Tự đứng trong không gian tưởng tượng, tự đẩy cho thời gian trôi.

Chắc là mình không có khùng đâu. Nhưng mà mình rất ghét viết những gì mình không cảm được. Đã viết dở thì chỉ còn cái chân thực là cứu vớt lại được. Nên nhiều lúc có người khen mình viết cái gì đó hay, mình chỉ muốn nói là, Ê, tui SỐNG trong đó đó. Sao, còn thấy hay không? Có hiểu hết lời tôi nói rồi, thì còn thấy tôi bình thường như bạn không? Hay là thành một sinh vật lạ nào đó rồi?

Nói chứ, viết ra cái gì cũng thấy quý cả.

- - -

Mình là mình ghét hiểu hihuhaho hihihuhu hahahihi lắm đó. Đừng có ai mà mình quý lạm dụng cái này hen. Mất cảm tình ghê luôn.

- - -

Aigoo, buồn ngủ. Nhảm nhiều quá rồi.

No comments:

Post a Comment