Monday 6 February 2017

06.02.2017

Cuối cùng mình cũng đã làm được, đã thử được.

Đọc lại mới thấy hồi tháng 11 đã có một lần quắn quéo rồi, và cũng đã ước làm thế nào biết được tình cảm của người ta. Và dù là méo nhớ đến điều ước đó nhưng cũng đã thực hiện được rồi.

Ôm có, hôn có, nắm tay có, vuốt ve xoa đầu dỗ dành có. Vì hắn tưởng mình đang ngủ như chết nên mới dám làm vậy. Nhưng vấn đề là hắn không biết rằng, uống 1 chai bia thì mình ngủ chứ uống 2-3 chai mà còn mix đủ loại kiểu đó thì làm đéo gì mà ngủ được, bị lên huyết áp cmnl, và nhờ vậy mình mới đủ sức thức nguyên đêm để canh hắn.

Và hậu quả của việc canh me thử người thử ta mà giờ đầu mình nó như cái mớ bòng bong.

Mình cả đời chắc cũng không quên được cái hôn cái ôm ấy. Nó ấm mà ngọt mà đau lòng tê tái. Cả hắn chắc cũng thức cả đêm, cứ mỗi lần mình trở mình là hắn biết. Mình cũng thức cả đêm, lâu lâu hắn ngủ được thì mình mở mắt ngắm và dỏng tai nghe hắn thở.

Giờ cũng chẳng biết phải nghĩ gì nữa. Nhưng mà làm việc không vô. Kiểu mình có thể ngồi thẫn thờ cả ngày chỉ để nghĩ về hôm qua. Về hắn. Về những gì đã có thể xảy ra và những gì không thể. Về mình ở đâu và hắn ở đâu và nếu muốn tiến lại với nhau thì phải đi đâu.

Nếu không, mối quan hệ sẽ chỉ dừng lai ở việc trộm nhớ và những cái hôn len lén suốt đêm dài.

...Với lại buồn ngủ nữa. Thức nguyên đêm chết hết bao nhiêu tế bào não rồi không biết.

Mình thích hắn. Mình thích cảm giác ở cạnh hắn, để hắn thương. Nhưng mình cũng không thích hắn. Quá nhiều thứ để không thích. Chưa thể chấp nhận được hết con người nó. 

Nên là cứ day dứt vậy thôi.

No comments:

Post a Comment