Friday 17 February 2017

16.02.2017

Sao mình cứ dính thính của những người thật tệ ấy nhỉ.

Mình biết nó rất vui, rất rất rất vui luôn. Và chắc cũng không tới nỗi không thèm đếm xỉa gì đến công sức của mình, vì mình biết nếu mình la lên thì nó cũng sẽ xun xoe chạy lại an ủi và thề sống thề chết rằng nó đội ơn mình lên đầu cho mình vui vẻ mà quên đi.

Nhưng sau đợt này cũng đủ biết, trong thâm tâm của nó, sự giúp đỡ của mình không quan trọng như mình nghĩ. Chắc mình chỉ là người dẫn lối, người bạn có tâm, còn lại là do khả năng và sự cố gắng của nó.

Ừ thì cũng đúng thôi.

Đâu phải ai cũng coi mình như trời và coi trời như vung.

Nhưng mà buồn.

Buồn lắm. Buồn chẳng đáng.

Chỉ muốn buồn thật buồn cho chết hẳn cái tâm đi. Cho đừng phải nghĩ về nữa.

Này không phải chỉ là buồn về chuyện tình cảm. Mà tình bạn cũng bị sứt mẻ nữa. Mình sợ rằng khi mình đã thuyết phục bản thân không thích nó nữa, mình cũng sẽ không thể làm bạn với nó nữa luôn, vì đã không thể chấp nhận được nữa rồi.

Muốn chết tâm đâu có dễ.

Mà muốn chết tâm để không phải nghĩ về nữa, lại còn khó khăn hơn, dễ sa lầy thêm lần nữa.

Mình vẫn còn thích nó, đương nhiên mình có nhiều tưởng tượng, nhiều kỳ vọng vào việc nó sẽ cảm kích mình thế nào, vui vẻ cảm ơn minh thế nào, và còn nhiều viễn cảnh nữa.

Nhưng không cái nào trong đó là về nó bơ tin nhắn mình, và chẳng nói riêng được thêm lời nào suốt 2 ngày sau đó.

Thật sự không hề nghĩ nó lại tệ tới vậy.

Thất vọng tràn trề luôn.

Chắc do mình niềm nở quá, dễ dãi với nhiệt tình quá, nên bị xem như đương nhiên.

Cơ bản mình cũng không hối hận khi giới thiệu nó vào đó và giúp nó như vậy. Nói một cách tính toán, thì nó vẫn đã chịu mình một cái ơn. Mình cũng đã xây dựng được hình ảnh tốt. Mình cũng học được thêm từ chính trường hợp của nó lúc phỏng vấn.

Nhưng những cái như vậy, chỉ là những cái mình ép bản thân nghĩ tới thôi.

Chứ giờ cảm giác theo bản năng vẫn là buồn.

Mình sợ sau vụ này tim mình chắc nguội luôn quá.

Thích một người, sao bao giờ đối với mình cũng buồn quá.

Đó giờ cũng mới trải nghiệm cảm giác, tuyệt vọng vậy mà hy vọng cũng nhiều như vậy. Tuyệt vọng vì nó quá tệ. Và cũng hy vọng là nó không đến nỗi như vậy.

Mình hết thuốc chữa rồi.

Mình nuôi hy vọng, không phải chỉ vì mình thích nó, mà còn là vì mình là bạn nó. Mà bạn mình thì mình vẫn luôn tin tưởng, dù nó đúng hay nó sai thì đối với mình nó vẫn đúng. Mình mù quáng vậy đó.

Nên mình tin, là nó vẫn tốt, nó không nghĩ xấu như vậy. Nó vô tâm và lười biếng, nhưng nó tốt tính. Mình vẫn thuyết phục bản thân tin như vậy.

.

Phải quên đi thôi.

Còn quá nhiều việc phải làm, phải đi, phải tìm hiểu.

Cố lên nào.

No comments:

Post a Comment