Monday 20 February 2017

20.02.2017

Vậy là nó đã biết rồi.

Nó đã biết đêm đó mình có nghe nó nói. Nhưng chắc nó không biết mình nghe được đến đâu, biết được đến đâu.

Mình cũng không biết bây giờ nó nghĩ gì, hay tệ hơn nữa là chẳng nghĩ gì.

Nhưng ít ra, cái cách thông tin đến được với nó cũng là đúng ý mình nhất có thể rồi.

Mình comment câu đó lên, cũng một phần do muốn cả thế giới biết. Cảm giác nói những cái đau đớn nhất cho người lạ cũng rất dễ chịu, kiểu mình cũng chỉ là một người lạ khác chất đầy tâm sự mà chẳng ai biết, chẳng ai quen, có khi lại gặp được những người đồng cảnh ngộ, lại cùng xáp vào an ủi nhau một cách chân tình nhất.

Vậy nên nếu nó biết, cũng là do mình muốn cho cả thế giới biết mà thôi.

Nhưng cái ấm áp đó là, có 5 đứa bạn cấp 2 thôi, mà đứa nào cũng căng mắt dỏng tai lên lo lắng cho mình cả. Chúng nó nhìn biểu hiện của mình, nghe tâm tư của mình, rồi dặn nhau tránh những chỗ đau của mình ra, bảo bọc cho mình được những ngày đi chơi vui vẻ.

Chúng nó thực lòng tin rằng mình là người tốt, và nếu mình quen tên kia thì sẽ rất dễ thương. Chỉ là mình và hắn còn ngại, nên cần tụi nó giúp để tụi mình đến với nhau.

Thực sự cảm thấy rất rất dễ thương, và kiểu gì cũng tha thứ được hết, vì tụi nó đều có tâm thật tốt.

Và cái cách tụi nó giúp để cho tên kia thấy được cái comment ấy, thực sự khiến mình rất cảm động. Vì thực ra nếu như đã hiểu tính của hắn, thì dù nó có tự bắt gặp cái comment ấy ngày qua ngày, thì hắn cũng chẳng để tâm đâu. Hoặc có thì cũng chỉ hời hợt thôi.

Nhưng nhờ lũ bạn này, cái comment ấy được biết đến một cách thật nâng niu và đầy quan tâm.

Và dù hắn có không quan tâm đi chăng nữa, thì cũng đã có người quan tâm. Không phải quan tâm đến cái nội dung, mà là quan tâm đến mình, lo rằng mình không chịu nổi nữa, rằng mình buồn như vậy thật không ổn.

Hoặc quan tâm như cái kiểu couple kia cũng tốt, dù gì chúng nó cũng biết mình đang buồn, và xúi hắn phải làm gì đó đi.

Vui phát khóc lên được.

Vẫn là bittersweet, nhưng cảm giác này dịu dàng hơn hẳn.

---

Giờ ngồi đây, mình cũng tò mò không biết thằng Th nó đưa cái comment ấy cho hắn kiểu gì, có bàn luận gì với nhau không, có phỏng đoán gì không.

Lâu lắm rồi  mới có cảm giác làm nữ chính phim Hường Quắc, drama queen các thể loại, haha. Không thể chối rằng cũng thấy khá vui vẻ hả hê kì lạ.

Cũng đỡ một cái là, mình đã bớt thích nó rồi. Cũng may là có Lùn nó backup, làm tai mắt cho mình nghe. Vì mình vốn không chịu nổi các hạng con trai con đứa đi nói xấu người cũ như vậy, xét nét và khinh mạn người ta như vậy.

Mình ít khi nào lên tiếng vì bình đẳng giới, vì tận sâu trong thâm tâm, mình vẫn nghĩ rằng con gái nên được đối xử dịu dàng và trân trọng, được bảo bọc và chở che. Vì dù có bình đẳng đến đâu đi chăng nữa, cá nhân mình vẫn không muốn được đối xử như đàn ông. Mà nếu đã mong muốn như vậy, thì không có tư cách lên tiếng về bình đẳng giới. Vì chuyện bình đẳng ở đây không chỉ là cào bằng về quyền lợi và sự tôn trọng một cách có lợi cho phụ nữ, mà đồng thời cũng cào bằng luôn những nghĩa vụ và trách nhiệm mà phụ nữ phải gồng gánh.

Khi đã muốn đứng lên cho bình đẳng giới, thì đừng yêu cầu ai mở cửa giúp mình, đừng mượn sức ai đó sửa giúp cái nóc nhà lệch gạch, đừng trông chờ sự ưu tiên đối xử từ phía bên kia thế giới.

Tóm lại, mình vẫn rất thiên vị trong chuyện, không người con gái nào đáng bị bới móc những vấn đề ấy ra để nói.

Đẹp, xấu , thơm hay không thơm, lùn, mập, vòng 1 thế nào.

Đương nhiên ai cũng có quyền phán xét. Nhưng không phải ai cũng có quyền lột trần chúng ra cho cả thế giới.

Không người con gái nào muốn phơi bày hết những gì mình có cho cả thế giới, dù hoàn cảnh có đẩy đưa đến thế nào đi chăng nữa. Có những cái con gái chỉ để lộ ra cho người mình đặt niềm tin vào. Những cái riêng tư thầm kín, khiếm khuyết lẫn tật nguyền.

Ấy vậy mà khi một thằng con trai không biết giữ gìn cho họ, xé toạc tất cả những vỏ bọc ấy ra, phơi bày những cái thô mộc nhất, riêng tư nhất, dễ tổn thương nhất của người con gái từng tin tưởng mình, chuyện ấy nó khốn nạn và đáng khinh đến chừng nào.

Những chi tiết bị lôi ra ấy, chúng không phải là cái đáng để bị trách, không đáng để bị dèm pha. Chúng chỉ là những chi tiết hiện ra trước mắt, dù xấu dù đẹp cũng không nói được gì đến những thứ cất giữ bên trong.

Còn bao nhiêu thói đời cần được cân nhắc hơn. Cô ấy có thiện lương không, có tốt với chó mèo không. Cô ấy có nghị lực không, phải bôn ba hay được cưng chiều. Cô ấy có thật lòng không, hay lúc nào cũng đầy hoài nghi và cảnh giác. Cô ấy đã học những gì, đi những đâu. Cô ấy ước mơ gì. Cô ấy thích nghe nhạc gì lúc phiền muộn, và nơi nào cho cô ấy tìm chút bình yên. Cô ấy đã tìm được lối thoát chưa, bất kỳ đâu.

Và, cô ấy có biết rằng mình đang đặt niềm tin và tâm sự cho một người chẳng mảy may quan tâm không?

Những điều ấy, bất kỳ ai, dù có xấu xí đến đâu, hôi hám đến độ nào, phóng đãng với những ai, cũng đáng được có, đáng được lắng nghe, được một cái vỗ vai thông cảm.

Nếu cảm thấy bản thân chẳng muốn quan tâm vì bất kỳ lý do gì, thì bảo họ im đi, đừng kể nữa, vì tôi không quan tâm. Tự biết biến đi chỗ khác. Đừng ra vẻ ta đây ấm áp và hiểu biết, sẵn sàng xoa dịu mọi nỗi đau chất chứa, trong khi lòng lại đầy ắp khinh thường và nhẫn tâm. Và đừng có tham lam bới móc những bùn lầy của người khác để trét lên mặt, nhồi vào họng mình để ói ra hòng tỏ vẻ hay ho.

Nực cười.



Đang chửi chung chứ không phải riêng ai. Đang quy chụp cả lũ đàn ông lại chửi một lượt, cào ra hết những phẫn nộ lâu nay về cái thói quen đáng chê cười ấy.

Nhưng những thành kiến này đã ăn sâu vào máu mình tới độ, mình sẽ không không không bao giờ chấp nhận tin tưởng một con người như vậy. Đừng có mơ mình tâm sự những góc tối trong lòng, những xấu xa, tật nguyền không ai biết. Đừng có hy vọng mình tin tưởng hay yêu thương, và mở lòng bao dung cho những sai lầm, tổn thương mà người có thể gây ra vì những khoảnh khắc như vậy, những ấu trĩ như vậy.

Vì mình không muốn trở nên trần trụi như vậy trước mặt thiên hạ.

Mình không muốn những gì khiến mình đau nhất, tổn thương nhất, tự ti và nhạy cảm nhất bị bàn tán một cách thiếu trân trọng và vô cảm, châm biếm như vậy.

Dù yêu thương nhiều đến đâu, thì cái giá đó, mình cũng không muốn trả.

Huống chi giờ đã yêu được bao nhiêu đâu. Chỉ là chút tình cảm không lý trí. Chút dằn vặt, cuốn hút, hạnh phúc do bản năng mà có. Chút dựa dẫm, hy vọng đến huyễn hoặc, dù mạnh mẽ nhưng không thể tồn tại một mình.

Tình cảm của mình không đủ mạnh mẽ để tự tồn tại mà không có niềm tin.

Vậy nên, nếu bây giờ niềm tin đã tan nát như thế này, thì cho cái tình cảm này chết luôn đi.

Dù nó có mạnh đến đâu, có rù quến đến đâu đi chăng nữa, có làm mình mất kiểm soát đến mức nào đi chăng nữa,

cũng vẫn là cho nó chết đi.

---



Những lần viết được theo cảm xúc như thế này, cảm thấy rất dễ chịu. Vì có thể nhiều năm sau đọc lại, vẫn thầy rằng bản thân cũng đã có vài lúc sống thật với chính mình.

Bao khổ đau, muộn phiền, hạnh phúc, không cái gì là không có giá trị cả.

Trước mắt là, đoạn tình cảm này, hãy cứ để nó phớt qua và làm cho mình vui vẻ. Vì sớm muộn gì, nó cũng sẽ chết thôi. Không việc chi phải quá lo lắng về nó. Nếu đã không thể ngăn nó lại (vì đám bạn kia sẽ chẳng để mình yên với kèo này đâu), thì có lẽ nên vô tư mà xẹm nhẹ nó đi một chút. Chỉ là chuyện chơi thôi, không sao cả.

Đừng nghĩ nhiều nữa, đừng bắt những rung động này gánh thêm trọng trách của tương lai cả đời nữa. Nó nhỏ xíu hà chứ có phải mạnh mẽ to lớn gì đâu.

Hãy cứ để mọi thứ tự nhiên, buông thả một chút, bất cần một chút, giữ mình một chút, vì người dành cho mình vẫn chưa lột kén xuất hiện đâu.

Mình sẽ vui vẻ chờ, và tận hưởng hết. Tất cả những mâu thuẫn này, đớn đau này, giằng xé này, mình ôm lấy hết.

Vì sống mà không có cảm xúc thì còn gì vui?

No comments:

Post a Comment