The shadows are coming back. I just know it.
Tuesday, 15 December 2020
Friday, 30 October 2020
30.10.2020 - "Đúng sai ở mình, khen chê ở người, không bàn được mất."
Một ngày bình thường, lương đã xong, trốn việc viết nhẹ vài dòng phủi bụi.
Bỗng dưng xuất hiện những ngày yên bình hiếm có. Việc thì lúc nào cũng còn đó, chẳng bao giờ hết, nhưng không sao cả. Việc nhà cũng vậy, tối nay thằng ku ghé qua ăn cơm gà, bố cũng kêu thợ tới lắp cái máy lọc nước, sáng mai thì đi mua kệ gỗ treo tường với mẹ.
Hôm nay còn có lương nữa, sẽ gửi 4tr vào tài khoản tiết kiệm, dù không được bao nhiêu, nhưng cũng có được chút gì đó của mình.
Dạo này trí nhớ càng lúc càng tệ, hôm mất cái này, hôm lạc cái kia. Những quà anh tặng mình hình như chỉ còn mỗi cái bàn chải điện là nguyên vẹn. Rồi mơ mộng cũng kì quặc và ám ảnh hơn trước, thực sự không muốn viết ra lại chút nào, cũng may là không còn giữ thói quen viết lại giấc mơ nữa.
Dạo này mình cũng đỡ bám người, đỡ buồn vì anh hơn, cũng ít quan tâm anh nghĩ gì hơn. Cứ tự chủ cảm xúc như vầy, có khi mới sống được. Tương lai chắc lại càng buồn thêm, tiếp xúc lâu sinh tật, thôi thì tập làm chai bản thân trước có vẻ hợp lý hơn, dù gì cũng là bảo vệ bản thân.
Dạo này cũng bớt thời gian đu BJYX, chủ yếu vì đọc vài bài anti mà lung lay. Đúng là ai cũng chỉ tin những gì mình muốn tin. Người gần ở cạnh bên còn không hiểu hết ý tứ, nói chi hiểu được những biểu cảm của những người ở thật xa, lại còn trước máy quay lúc nào cũng ON chế độ hóng chờ. Hơn 10 năm chạy theo idol, không phải chưa đủ thấm sao?
Dạo này cơ thể cũng không ổn lắm, nổi mụn liên miên, mùa dâu qua lâu rồi mà vẫn còn cảm thấy uể oải khó chịu. Cũng may có yoga, dù mỗi sáng là một cuộc đấu tranh inh ỏi "Tập hay không tập?", nhưng công nhận nhờ có nó mà tình trạng của mình cải thiện hẳn.
Dạo này làm chuyện gì cũng hời hợt, làm việc cũng vừa đủ, chơi Genshin Impact hay đọc Thiên Quan Tứ Phúc cũng không hết mình, quan tâm mẹ và gia đình cũng chỉ đủ mức cơ bản. Anh thì lại càng bị zoom out tới hết cỡ, giờ 1 tuần cũng chỉ đi chơi 2 ngày cuối tuần thôi, người ấy cũng bận rộn chẳng còn hy sinh thời gian rảnh, mình cũng thích nghi thôi. Giờ mà anh đề nghị đi thêm bước nữa, chắc mình chả tin. Đêm đêm trước khi đi ngủ có hay diễn tập khoảnh khắc đó, nhưng chẳng cái nào kết thúc trong êm đẹp được cả.
Đây là đoạn thời gian vô cảm nhất, mà cũng dễ sống nhất mấy tháng qua. Giống như uống một liều thuốc an thần vậy, giảm triệu chứng dù những vấn đề gốc rễ vẫn ở đó. Nhưng nếu tự luyện được cảnh giới này, thì chắc là không cần dùng thuốc nữa.
Càng lớn, cơ hội để cảm nhận những cảm xúc của bản thân càng ít đi. Vậy nên chắc càng phải tự tạo ra thêm cơ hội, sinh ra thêm nhiều khoảnh khắc nữa, để thấy cuộc đời còn đáng sống.
---
Tháng này, khắc ghi được thêm một câu hay.
"Đúng sai ở mình, khen chê ở người, không bàn được mất."
Mình thấy đúng lương tâm, mình thấy đúng lẽ phải, mình thấy đúng ước muốn và khả năng, thì là đúng.
Khen chê là ở miệng người, ở quan điểm của người, ở mong muốn của người về một chuẩn mực hoàn hảo cho một tình huống giống như cách hiểu của họ. Mình khen chê người ta thì cũng vậy thôi, làm gì bắt người ta sửa đổi theo câu nhận xét của mình. Người ta chỉ sửa đổi khi người ta thấy cũng đúng thôi. Vậy là đúng sai vẫn là do người ta, chứ không phải do lý lẽ của mình.
Không bàn được mất. Được cái gì mất cái gì, không phải là chuyện hiển hiện ngay trước mắt, ngay lúc xảy ra chuyện đó việc đó. Được mất là chuyện cả đời, mất ngày này được ngày kia, mất cái này được cái kia, cái mất của người này là cái được của người kia, chín chín chín chín vạn triệu tỷ khả năng, càng lúc càng sinh sôi, bàn đến bao nhiêu kiếp cũng chưa hết. Bàn được mất cũng không quan trọng bằng tự phân định đúng sai, phân định xong thì cũng biết được cái gì cần làm rồi.
Lòng vòng một hồi ngáp cũng 5+ lần rồi, cũng không biết mình muốn viết cái gì. Thôi thì coi như đặc tả một ngày suy nghĩ vẩn vơ bình thường đi.
thơ thẩn ~
Thursday, 24 September 2020
24.09.2020
Monday, 31 August 2020
Chiến trường văn hoá
Tuesday, 23 June 2020
Zhihu - Thẻ tích điểm
Monday, 22 June 2020
22.06.2020
Thursday, 11 June 2020
11.06.2020
Kiểu như là
mình mệt mỏi đến cùng cực rồi ấy
Mệt đến nỗi không muốn nói gì hết
không muốn giải thích
không muốn đấu tranh
Ai nghĩ gì cứ nghĩ đi
mình không quan tâm nổi nữa
Mệt kiểu vậy ấy
Những lúc bệnh tật
tâm tình dị hợm quái gở cáu gắt
nhìn vào chỉ thấy
anh sợ mình lây bệnh cho người khác
tạo nghiệp tạo quả gì đó
rồi chỉ quan tâm đến cái chuyện
mình có mua nước mía đun sôi giống cái bài thuốc gì đó mà Thầy ảnh dạy
rồi chắc lúc mình khỏi bệnh
lại là một cái lý do để ngợi ca quảng đại thần thông
Giờ mình không mua rồi hoài không khỏi
chắc cũng sẽ lại nói
Tại em không mua nước mía đó
Nên kiểu
hết sức
hết sức
mệt mỏi
Thôi để em bệnh một mình được rồi
Hai má con tự lo
Mấy nay tối xuống mà ngủ 1 mình là cứ nghĩ linh tinh
rồi khóc tới lúc ngủ
Sáng dậy mà nằm thêm 1 chút
lúc trước có thể ngủ nướng rất sung sướng
giờ chẳng hiểu sao
chỉ có thể khóc thôi
thực sự những lúc đứng lên đi làm, đi tập yoga
mới thấy còn gì đó đáng sống
Mình cũng không biết mình bị gì nữa
càng trưởng thành đúng ra càng phải mạnh mẽ
à không
càng phải vững vàng, yên lòng
mà sao mình thấy
lê bước càng lâu
càng yếu mềm, càng dễ mệt mỏi
Hạnh phúc không bao giờ kéo dài
những ngày còn hạnh phúc, may mà mình đã tận hưởng
đi đến nước này
cũng không còn gì hối tiếc nhiều
Mình vẫn luôn nói, hạnh phúc chỉ là một trạng thái cảm xúc thôi
Nó sẽ đến, sẽ đi
mà cũng sẽ quay lại
nên là mình cũng không quá cố chấp với hạnh phúc
cũng không phải nghĩ rằng không có hạnh phúc là không thể sống nổi
Chỉ là cố gắng lê lết lây lất
lấy được chút nào hay chút đó
sống để chờ để giành lấy những khoảnh khắc đó thôi
Hạnh phúc tại thân
đau khổ cũng tại thân
buông bỏ đi thì hết đau chứ gì
biết vậy mà vẫn chọn ôm vào
vẫn chọn ở lại đây
thôi thì
buông được cái gì thì buông
nhưng mà
mình sẽ không chọn lấy việc ở cả đời với một trái tim không thuộc về mình
và một cái đầu không suy nghĩ cho mình
nếu mình không làm thay đổi được
thì đau đến mấy
cũng buông
trước mắt là phải vượt qua sự mệt mỏi này đã
thực sự
thất vọng
buồn nói không nổi
suy nghĩ cũng chẳng thành được một câu hoàn chỉnh
cứ vụn nát vậy thôi
mệt quá đi...
Wednesday, 15 April 2020
15.04.2020
things will slowly come to an end.
I know that feel.
I've been through that.
After each time I tried, and cried,
I feel my heart gets colder, little by little,
to the point I will stop caring too.
I'm passive-agressive that way.
I'd let things die
rather than keep trying for someone who don't even care about keeping me sane.
Maybe I just love you,
but I don't know if I can keep up with this.
I'm just physically, mentally, whole-heartedly
tired.
I'm tired as hell,
I'm always sad,
it has been a burden these days, talking to you
trying to encourage you in vain
trying to explain myself and only receive dry, meaningless responses.
I'm pissed off, I'm sad,
I can see a clear future that you can't handle me and my mind
Would I regret later, that I already foreseen this
yet still chose to be with you?
Should I leave? When? How?
Do I need to wait until all tears are spent, heart stops aching,
and soul becomes numb?
Being taken for granted is hard
Being ignored is hard
Being misunderstood is hard
Being happy with yourself is hard
And to one point,
you don't even bother to try to explain yourself anymore.
Just shrug it off,
and try to survive without feeling anything.
I tried, I mean,
I really tried.
I tried drawing, singing, translating things I like,
I tried reading, even exercise
I tried sharing
Maybe I'm too sensitive, too annoying
but I never felt that you cheered for me
I just felt utterly
alone.
Maybe one day I will be happy with my current self,
one day I will be independent enough to stop relying on other people's encouragement
but what if I want encouragement to make my happier,
to make my life easier,
like,
just a little little little bit easier?
What if I'm not giving you want you want either?
What if you are feeling lonely too?
I tried to think that way,
I tried to ask how were you doing,
I tried to care.
But when I'm hurt, I can't try like that.
I will close myself,
now to the point that even YOU can feel it.
Yes, I know you feel it.
But do you know what breaks me?
It's because you don't even try to fix things.
You meditate and you think everything will magically be fixed for you,
just because you lived well and nice.
I guess even when I have left,
you won't even regret anything,
since you believe in nothingness.
Wednesday, 8 April 2020
09.04.2020
Tuesday, 31 March 2020
31.03.2020
Sunday, 29 March 2020
không đề
Trong biển người bao la này, tôi không muốn biến thành vô hình.
https://open.spotify.com/track/4nX9dPSkZ920da5hsnEKbW
是什麼讓我遇見這樣的你 - Làm thế nào tôi lại gặp người - Bai An (白安)
Saturday, 28 March 2020
28.03.2020
Monday, 23 March 2020
22.03.2020
Monday, 9 March 2020
09.03.2020
Sunday, 16 February 2020
16.02.2020 - Buồn
nhìn mây xanh, diều vàng trôi lặng lẽ,
bỗng thấy lòng bơ vơ, lại nhỏ bé,
vắng vẻ buồn tênh.
Bỗng dưng em buồn quá anh ơi,
buồn như thể gai đâm vào máu thịt.
Buồn nhức nhối, đơn côi và lạc lõng,
không biết đuổi đi, chỉ biết ôm vào lòng,
nuôi lớn lên, thành đau thương day dứt.
Nỗi buồn nào cũng có dáng hình riêng,
đây sắc nhọn, kia dịu mềm như khói.
Lúc lượn lờ, len lỏi, che lý trí,
khi chợt lóe, siết nghẹt, nát lòng son.
Ôm anh rồi, lòng em sao vẫn quặn,
đau đớn xỏ xiên, mắt lệ nhòa.
Chân chỉ muốn tìm một nơi để khóc,
biết rõ chứ, anh chỉ yêu, chỉ thương.
Có những cánh cửa vô hình như thế đó,
chỉ mở ra với những người em thương.
Được yêu, được giận, được thật tình, kiên nhẫn,
khi đủ đau, em khép lại, cất sâu.
Em sợ lắm, liệu có chăng một ngày kia,
đôi tay em không còn đủ sức lực.
gồng mình đứng thẳng ư, cũng không còn ý nghĩa.
Em sợ,
một ngày kia, không còn ai tìm đến,
"buồn đi rồi", có lẽ thế, vậy thôi.
Em sẽ cười, chờ đồng hổ điểm tới,
chuông reo rồi, em cứ vậy, rơi thôi.
Đời nhẹ đi một phần buồn vô ích,
em mong đó sẽ là ngày nắng tươi.
...
Bỗng hôm nay nhìn trời cao đất rộng,
nỗi buồn này, liệu có đáng là bao.
Khóc một cơn, thở một tiếng, nhẹ thôi.
Trút hết đi, gửi buồn vào hơi thở,
Gió mang hết đi, nhờ trời xanh cất nhé,
nhắc nhở mình, đời hẵng còn ngày thơ.
Thursday, 30 January 2020
29.01.2020. My loop.
because your heart is opened too easily and widely
to each of their actions and words.
Your heart will lose a shard
whenever the other gets mad,
and it will lose a piece
when a promise is forgotten.
Sometimes when the other doesn't care,
it feels like free falling.
---
Today I cried twice,
one in the morning, in the tiny bathroom spot,
and one at night, on my cozy sheets.
One for a heart-felt touch of words, of a friend,
one for simply pain, of yours.
Today I laughed my guts out,
spent time with people,
I mean, I really tried.
But going home, seeing your neglection,
seeing how you didn't care,
messed things up again,
like nothing good ever happened.
With mood swings like this,
I don't know how much longer I can carry on.
Heck,
I don't even know WHY I am trying to.
There's no point, anyway.
---
I know that you know, I am sad,
and I know it bothers you too, my sadness.
You don't want to hurt me, perhaps,
but right know I just don't want to let you in.
I felt like I have let you in enough,
but I also know that "that enough" is no where close enough.
So where are we?
---
It is morning, and I cried again, over that nonsense feeling, that silly wound.
Maybe it's because I am too vulnerable, and such a small thing can break me like this.
It's so silly that I'm getting mad at myself.
It was you yourself, jumping up and down, saying it's OUR cafe. Telling me not to bring people in.
I truly felt guilty y'know? Letting the girls know the cafe's name, and felt lucky that we haven't got enough time to get there that day. And tried to say sorry and make it up to you and everything else.
But then you led someone there.
Just merely a week after you told me not to.
And you said your friend is different.
.
It's not like I'm guarding the place like a security dog.
It's one of my favourites now too, and I also want them to be known more, and have more customers,
so your friend is not the problem.
But your words shove their blades in a different wound.
It reminds me of the feeling that you hardly ever TRUST me,
or my judgements,
my friends.
It's just too painful,
the feeling of distrust.
I tried to ignore it in our arguements,
our plan-making for trips,
or opinion disagreements.
I tried to let them go.
But they always come back as a full pack,
and hit me harder time after time.
---
So much of my cover have I ripped off in front of you,
like a cat showing its belly,
but I still can't give up the final ones,
the ones for pain and scars,
the ones of my confusion, overly-sensitivity, loss and joy.
Yes, joy.
Whenever you were close to them, my spikes come up and shove you away.
And as I'm writing this, I realized,
I do not trust you fully either,
or anyone else.
All my life, my tears were saved mostly for myself.
Some few times, I cried in front of others.
but most of them, I have only been keeping for my own space.
They are my last covers,
and please don't make me feel LUCKY,
for NOT taking them off in front of you,
because the moment that thought comes,
I'm afraid some things are quite over.
---
So much thought for a broken unofficial promise,
that maybe I'm the only one to think it was made.
Maybe, right from the beginning,
there was none at all.
It was just you, annoyed at me and my friends,
and I foolishly thought it was more.
It was I, who expected the non-existing stuffs,
and felt hurt when the illusion broke.
It was my mistake, after all.
And maybe I deserved to be crying over it,
blaming you for all the things you didn't know, you didn't do on purpose.
It's just my own neverending circle,
ending the nights,
and starting the days.
Monday, 27 January 2020
26.01.2020 | Mùng 2 Tết
Kiểu như, người mình đã trống rỗng từ lâu, nên mình bám víu vào anh. Nhưng khi anh ở xa và không còn có thể lấp đầy nổi, thì cái lỗ hổng đó lại sâu hơn bao giờ hết.
Cảm thấy rệu rã và cô đơn từ bên trong. Cảm thấy rõ ràng rằng nếu mình không thể tự vực mình dậy thì cũng không ai có thể cả, không một ai.
Cả ngày chỉ muốn im lặng, không nói chuyện với ai, không làm gì cả. Tự làm bản thân bận rộn, âu cũng chỉ để không phải thừ người nhìn trần nhà, hoang mang vô định cả ngày mà thôi.
Trong đầu giờ cũng rất rốt rắm, không biết phải nghĩ gì, không biết phải làm gì. Cảm thấy thời gian sắp hết mà sao vẫn cứ thoải mái phí hoài, luẩn quẩn không thấy lối ra.
Khi còn bé, mình không bao giờ nghĩ mình của tương lai sẽ bối rối bất ổn đến nhường này. Mình đã phải biết mình là ai, mình muốn làm gì, mình đủ sức bảo bọc được một ai đó.
27 tuổi rồi, có còn nhỏ gì nữa đâu, mà sao vẫn cứ ngây ngô và vô dụng.
Sự trống rỗng và buồn tủi cứ ăn mòn tinh thần mình từng ngày, từng ngày. Không biết mình có vượt qua nổi không.
Càng ngày càng thấy mình không thể tập trung làm được bất kỳ việc gì cả. Liệu mình có đang bị loạn trí không đây.
Cứ ngồi vài ba phút là đầu lại nhảy qua một suy nghĩ mới. Cứ tập trung thời gian dài là thấy mệt mỏi đến cực điểm. Cứ đụng vào hố đen của tâm trí là lại bị cuốn vào, quay vòng đến buồn nôn, chóng mặt.
Tự nhiên muốn đi bơi, muốn ra biển, muốn tìm nơi nào đó có thể làm bình tâm. Nhưng chẳng lẽ cứ trốn chạy hoài. Tại sao lại vô dụng đến độ ngay cả bản thân mình còn không kiểm soát được thế này.
---
Lần này viết ra cũng chỉ gỡ bớt đi được chút ít, chứ không còn buông bỏ được như xưa.
Có thể do lên kí nên mệt mỏi. Có thể do bụng đau nên phiền muộn. Có thể do không còn nơi nào để về, để an yên, nên cảm thấy cả cơ thể rã rời, đầu óc muốn tan đi để trả mọi thứ về im lặng.
Thực sự chỉ muốn mọi thứ xong quanh im hết đi. Đầu mình cũng hay im đi. Để mình chìm trong yên lặng vô tận, nghỉ ngơi một chút.
Muốn khóc, muốn đi xa, muốn tìm nơi chỉ có mình và mình. Lại muốn trốn tránh.
Lúc nào cũng là đứa chạy trốn khỏi vấn đề.
---
Hôm nay chắc là say cafe nên mệt quá.